Rồi cậu nhanh chóng chui xuống một cái bàn, qua khe hở, cậu có thể nhìn thấy phần lớn mọi thứ trong phòng.
Cánh cửa mở ra, đầu tiên là hai nô lệ - họ vừa câm vừa điếc như Ambrose có thể đoán ngay ra, nhờ thế họ mới được sử dụng vào những việc cơ mật nhất - đi giật lùi vào phòng, tay mang ngọn đuốc.
Họ đứng ở hai bên đầu ghế sô pha. Đây là một điều may mắn bởi vì một người nô lệ to lừng lững đứng án ngữ trước mặt khiến người ta khó nhìn thấy Ambrose, trong khi đó nó vẫn có thể nhìn qua khe hở giữa hai gót chân của người này.
Tiếp theo là một ông già béo núc ních đội một cái mũ có chóp nhọn trông rất kì cục, nhờ vào cái mũ đó người ta biết ngay người này là Tisroc.
Ít nhất thì số ngọc ngà, châu báu trên người ông ta cũng có giá trị hơn tất cả các bộ trang phục và vũ khí của những người quý tộc Narnia cộng lại, nhưng ông ta lại quá phì nộn và cái thân hình phì ra ở tất cả mọi phía ấy lại được khoác lên một mớ gồm những diềm xếp nếp, dải vải, đăng ten, quả tua rua. Ông ta như một con vẹt quá khổ vậy
Đi sau ông ta là một thanh niên rất cao, đầu quấn khăn có đính kim cương và lông chim, bên hông có một thanh mã tấu có cái bao bằng ngà voi.
Người này tỏ vẻ rất kích động, đôi mắt và hàm răng lóe sáng trong ánh nến.
Đi sau cùng là một lão già nhỏ xíu, trên lưng nhô lên một cục bướu, khuôn mặt khô xác, nhăn nheo của lão. Đó chính là tân tể tướng.
Ngay khi cả ba bước vào phòng thì cánh cửa đã khép lại sau lưng họ, Tisroc ngồi xuống một cái ghế đi văng với một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, người thanh tiên đứng vào chỗ của mình, ngay trước mặt vua, còn tân tể tướng thì quỳ mọp xuống đất thành một đống dị hình, gục cả mặt và hai khuỷu tay xuống sàn.
Tên thanh niên mở lời:
“Ôi thưa cha của con, người sống mãi muôn đời nhưng người hoàn toàn thiêu rụi con. Đáng lẽ ra con bây giờ ở bên ngoài kia hưởng thụ bữa tiệc, ngắm nhìn tình yêu của con nàng Susan xinh đẹp tuyệt trần, thế mà người lại để con tới một nơi buồn tẻ với tên mặt ngựa này.”
Tisroc xem như an ủi con trai hắn nói:
“Hãy bình tĩnh con trai, muốn làm vị vua chân chính con phải biết kiềm chế dục vọng của mình. Chúng ta cũng không tới đây để chơi, ngài tể tướng của ta có một tin tức đặc biết.”
Sau đó ông ta nhìn vị tể tướng nói:
“Ahoshta Tarkaan, ngươi nói đi, điều gì khiến ngươi buộc chúng ta rời khỏi bữa tiệc linh đình cùng với sự không làm trong chức trách một vị chủ nhà thân thiện?”
Tên tể tướng Ahoshta cúi rạp người xuống nói:
“Tâu bệ hạ, dù thánh Tash trên cao cho thần mười cái gan thân cũng không dám giễu cợt người, nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, thần không thể không làm phiền người.”
Tisroc nhìn tên tể tướng hứng thú, trong bữa tiếng hắn ta nói là có kẻ muốn xâm nhập vào hoàng cung lấy cắp Thần vật (Cái va li). Nhưng xem ra không chỉ là chuyện như vậy, tin đó chỉ là cái cớ để Tisroc rời khỏi bữa tiệc, ông ta quan tâm nhất chính là cái Thần vật này.
Ông vua Calormen liếc mắt tới một góc, nó chỉ là cái chớp nhoáng, không ai có thể thấy được, đây là một trình độ cao siêu chỉ có các cáo già mới làm được. Tisroc nhìn thấy vị trí đánh dấu cái vali vẫn ở chỗ cũ, Thần vật của ông vẫn ở trong phòng.
Tisroc nặng giọng nói:
“Nói đi, và mi phải chịu trách nhiệm trước lời nói của mình, ta sẽ không ngại thay một vị tể tướng khác dù vị tể tướng hiện tại cực kì mới.”
Tên tể tướng Ahoshta run rẩy nói:
“Dạ, chuyện đầu tiên là thần nhận được tình báo cho thấy phủ đại sứ Thất đại đảo quốc đang cho người dò hỏi tin tức về thần vậy, bọn họ không hiểu sao còn lấy được một tấm bản đồ hoàng cung. Thần tin rằng bọn chúng ý đồ mưu đoạt thần vật.”
“Cái gì? Lũ nô lệ thấp hèn đó dám làm như vậy?” Thái tử rống lên.
Trong mắt hắn, Thất đại đảo quốc là một ổ nô lệ, chính hoàng gia bọn hắn tới Calormen mua nô lệ, sau lại giải phóng tự do cho bọn hắn. Thật không thể chấp nhận được. Nô lệ vĩnh viễn chỉ là nô lệ.
“Bình tĩnh con trai, một nhà vua chân chính không bao giờ nóng giận. Tuy ta đồng ý với con nhưng dù sao họ cũng là khách hàng thân thiết của chúng ta.” Tisroc lại vẻ mặt không ra sao nói.
“Không phải lo lắng vấn đề này, sớm muộn chúng ta sẽ xử lý tên Đại sứ đó, hắn là ba ba trong rọ rồi còn gì.”
Tên tể tướng Ahoshta sùng bái nói:
“Vâng thưa bệ hạ, phải là người với con mắt sáng suốt như những vị thần mới nhìn ra kế hoạch vĩ đại như vậy, chúng ta đã mua chuộc tất cả nhân viên trong phủ đại sứ, chỉ cần người hạ lệnh một cậu, là tên đại sứ Fresshmen không nhảy nhót được gì.”
“Trí tuệ và khả năng nịnh nọt của ngươi ngày càng xuất sắc, tiếp tục, chuyện này không đáng để ta bỏ giở bữa tiệc.”
“Vâng. Thần vừa mới nhận được tin báo, chúng ta đã kiểm soát được quân đoàn thứ ba của Thất đại đảo quốc rồi ạ.”
“Thật không?” Tisroc bật người đứng giật nói, lớp mỡ bụng nhún nhảy trên cơ thể ông.
“Vâng, tin chính xác….”
Tisroc từ từ ngồi xuống sau đó hắn cười ha ha như một thằng điên, hắn qua vui sướng, con cờ hắn hạ gần mười năm đã có thu hoạch.
Lúc này, dưới gầm bàn, Ambrose không thể tin vào tai mình, Calormen lại cài cả gián điệp vào quân đội, không những vậy tên gián điệp lại leo lên tân vị trí quân đoàn trưởng.
Mấy năm qua không biết Fayola có thay đổi biên chế các quân đoàn không, cậu nhớ là quân đoàn 3 nhiệm vệ bảo vệ chính đảo, thủ đô cả nước.
Nếu phát động chính biến thì thủ đô ngay lập tức bị công hạ.
“Tốt, Ahoshta, ngươi làm rất tốt.. Chả mấy chốc chúng ta sẽ tấn công Thất đại đảo quốc, sau đó chúng ta tiêu diệt Achenland, rồi tới Narnia. đến lúc đó ta sẽ là bá chủ của cả thế giới.”
Tisroc thèm nhỏ dãi sự giàu có của Thất đại đảo quốc từ rất lâu rồi, sau khi đánh chiếm được chúng, ông ta sẽ có đủ tiền để phát động tiếp chiến tranh, hải quân của chúng cũng thuộc về ông, chỉ cần đưa thuyền tới trước Cair Pavarel, vậy là Narnia tiêu tùng.
“Chúng ta có một quân cờ nữa để lợi dụng?” Tên tể tướng Ahoshta nham hiểm nói thêm.
“Thần xác định một đứa bé thuộc hoàng gia Thất đại đảo quốc đang ở trong kinh đô, chúng ta có thể bắt nó làm con tim.”
“Được, chuyện này giao cho ngươi.” Tisroc nói:
“Còn con, con trai ta, con viết một lá thư gửi cho hạm đội hải quân của ta ở Quần đảo đơn côi, nói cho họ chuẩn bị sẵn sàng chiến tranh.”
“Vâng, thưa cha.”
“Tốt, đi làm việc đi.”
“Thần xin lui.”
“Con xin lui.”
Tisroc ngồi một mình trong phòng thêm hai mươi phút nữa rồi cũng trở lại bữa tiệc.
=====
Khi căn phòng không còn ai, Ambrose chui ra cái gầm bàn, cậu nhanh chóng lấy cái va li rồi đi ra khỏi hoàng cung và để lại lời nhắn về cuộc đối thoại vừa rồi với Fresshmen.
Xong việc, Ambrose dùng phép thuật trốn ra khỏi thành. Lần này, cậu phải nhanh chóng trở lại trước khi chiến tranh bắt đầu.
Ambrose đi tới khu hầm mộ phía bắc, đi qua hơn mười cậu thấy bốn người lấp ở phía trước, bọn họ cũng thấy cậu.
“Kia kìa, Ambrose đã đến! Tạ ơn sư tử!” Bree hí vang.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Đã đủ, bạn lấy được đồ của mình không?”
“Ở đây này.” Ambrose vỗ cái va li nói xong rồi cậu cũng vắn tắt kể lại âm mưu của Tiseoc.
“Quân khốn nạn phản trắc!” Bree kêu lên, lắc bờm và giậm bốn vó.
“Một cuộc đột kích vào lúc thiên hạ thái bình như thế này mà không đưa ra một dấu hiệu nào báo trước. Nhưng chúng ta sẽ cho mỡ vào lúa yến mạch của hắn (Ý nói chúng ta sẽ cản trở hắn). Chúng ta sẽ đến nơi trước hắn.”
Shasta và Aravis cũng đồng ý, sau đó cả bọn bắt đầu lên đường, chúng sẽ đi vào ban đêm và nghỉ vào ban ngày. Tisroc không nói thời gian bắt đầu cuộc chiến nên chúng phải đi nhanh lên.
Cũng rất may mắn là Ambrose chuẩn bị một bộ lều ma thuật trong va li, bên trong không gian đủ rộng để hơn hai mươi người ngủ, hai đứa bé rất thích thú đi khắp cái lều.
Nơi ở thỏa mãi khiến thời gian nghỉ ngơi cả bọn giảm xuống, lúc rảnh rỗi Ambrose cũng chỉ đạo hai người một ít kiếm kĩ. Shasta thì là một tay mơ, cậu ta phải luyện rất nhiều, còn Aravis thì khá hơn một chút do từ nhỏ đã học qua, cô bé thu hoạch được rất nhiều từ Ambrose.
Hai ngày sau, bọn họ tới một ốc đảo nhỏ, trời bây giờ sắp sáng, Ambrose rút đũa phép chuẩn bị lều, con hai đứa kia chuẩn bị bữa sáng.
Đúng lúc này, từ phía xa vang tới tiếng vó ngựa.
“Không xong rồi, kỵ binh Calormen đuổi theo.” Bree hí vang, nó có thể phân biệt các loại quân đội thông qua tiếng bước chân.
“Chúng ta bây giờ là gì?” Shasta hỏi Ambrose.
Ambrose cau mày suy nghĩ, lần này chạy không kịp rồi, Bree và Hwin vừa đi một đoạn đường dài, nếu chạy trốn sớm muộn sẽ bị bắt. Xem ra phải chiến đấu thôi.
Ambrose nhìn đoàn người có khoảng hai mươi kỵ binh, cậu miễn cưỡng có thể giải quyết chúng, cậu nói:
“Chúng ta sẽ đánh lại.”
Aravis thích thú nói:
“Hay lắm, tôi muốn thử kiếm kĩ của mình rồi.”
“Nhưng mà chúng ta ít người vậy, có thắng nổi không…” Shasta lo ngại nói.
“Tên nhà quê, anh sợ thì có thể trốn sau một cô gái như tôi. Hừ.. tên nhát gan…”
“Ai nói tôi sợ.” Shasta phản bác, cậu chứng minh bằng cách giơ giơ thanh kiếm lên.
“Không phải cãi nhau, chúng ta đi sang bên kia, chúng không thể cưỡi ngựa qua đó được, ta có thể mai phục ở đó.”
“Khi cuộc chiến diễn ra, hai bạn chỉ cần cầm chân một tên hết sức có thể là được, còn lại để tôi xử lý.” Ambrose nói thêm.
=====
Cách đó tám cây số, phía sau một bồn cát, một đoàn người ngựa dang lao hết tốc độ về phía trước.
“Báo, trưởng qua, phía trước có dấu vết, còn rất mới, chúng ta đã đuổi kịp bọn chúng.”
“Phía trước là một ốc đảo phải không?”
“Vâng, theo bản đồ là vậy.”
“Anh em, duổi theo, phần thưởng ở phía trước rồi.” Tên cầm đầu hét lên, “Mười ngàn Tiol ở phía trước.”