Xem ra hiểu nhầm rồi, mùi hương kia không phải là có tác dụng đơn giản như thế.
…
“Tằng… rung… rung... ”
Một tiếng lặng lẽ đàn vang lên, Ambrose nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một chiếc đàn Lia từ đâu xuất hiện đang tự động chơi một bản nhạc khiến tim người đập thình thịch.
Âm thanh, mùi hương kết hợp với nhau một cách tuyệt hảo, còn thiếu thứ gì nhỉ?
Vâng là hình ảnh, là thị giác. Ambrose không phải chờ lâu để thấy điều này, mụ phù thủy từng bước đi tới trước mặt cậu, mụ ta đi theo một vũ đạo mà càng lại gần thì quần áo trên người mụ càng ít đi.
Cho đến khi cách nhân vật chính của chúng ta một mét, trên người mụ ta hoàn toàn không còn cái gì che đậy cả, mụ ở vào trạng thái nguyên thủy nhất khi con người sinh ra, khi ông tổ Adam và bà tổ Eve sống trong vườn thiên đàng.
Nữ hoàng hai mắt ánh lên vẻ quyến rũ cực điểm, nhẹ nhàng bước tới, đẩy Jill sang một bên, mụ đưa bàn tay non mềm như da em bé của mình vuốt ve bên má của Ambrose.
Khuôn mặt tiến tới thì thào bên tai cậu:
“Ta biết cậu đang kìm nén, không phải làm như vậy… vứt bỏ gồng xích đi, để bản thân được hưởng lạc… thân thể này của ta là của cậu... ”
Dứt lời, mụ ta đưa bàn tay xuống xoa nắn thứ gì đó khiến cả người Ambrose run lên, bị chủ động như vậy, Ambrose làm sao không phản ứng lại.
Tên này hai mắt lờ mờ, cũng theo bản năng đưa bàn tay ra, loanh quanh một lúc rồi cho vào chỗ nào đó, nhưng đột nhiên dừng khựng lại…
Phù thủy hai mắt ẩm ướt có vẻ đang hưởng thụ thì nhíu mày xinh đẹp nói:
“Sao dừng lại vậy, thân yêu?”
Vẻ ngoài thì nhu thuận đấy nhưng trong lòng mụ lại có chút bất mãn:
“Thằng lỏi, tiếp tục đi… chỉ cần chúng ‘kết hợp’ xong thì mọi thứ của mi sẽ là của ta. Thất đại đảo quốc… hừ, còn con sư tử chó chết Alan nữa…”
Mụ lại cưng chìu nhìn Ambrose hưng phẫn nghĩ tiếp:
“Ngoan ngoãn làm con rối, không, làm người đàn ông trong tay ta đi nhóc đẹp trai... Chúng ta sẽ dẫn dắt quốc ra của mình thống nhất toàn bộ thế giới… đến lúc đó không phải sợ ai cả...“
Càng nhìn Ambrose, mụ càng cảm thấy si mê, không biết thế nào chứ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong hàng nghìn năm mụ thực sự rung động, mụ thực sự động tình mất rồi.
“Tiếp tục đi chàng trai của ta, để ta xoa dịu ngọn lửa trong lòng chàng… Ah” Mụ vừa nói, tay mụ vừa lướt lên trên nhẹ nhàng xoa bụng Ambrose.
Đang làm dở thì mụ bị một bàn tay khác kìm chặt, gắt gao giữ lấy không thể động đậy được, mụ ta không những không tức giận mà càng vui sướng:
“Không cần mạnh mẽ như vậy, tiểu tình nhân của ta., ta không chạy mất đâu mà... ha ha…”
Phản ứng lại với tất cả sự câu dẫn này, Ambrose ánh mắt trở lên trong suốt, nhếch miệng cúi xuống nhìn mụ phù thủy như động vật không xương sống đổ gập vào người mình nói:
“Nữ hoàng, bà biết tại sao ta dừng lại lại không?”
Thấy là lạ, mụ phù thủy cả người uốn éo một cái ép chặt cánh tay chưa dời đi của Ambrose nói:
“Aaa… tại sao?”
Ambrose trả lời ngắn gọn:
“Bởi vì ở trong đó rỗng tuếch.”
“Rỗng tuếch?” Phù thủy ngẩng đầu lên không hiểu nhìn Ambrose.
“Phải rỗng tuếch.”
Đùa nhau à… Nói thực vừa rồi Ambrose có chút hơi mất tập trung, rồi lại bị Jill ở bên canh kích thích nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau đó cậu bị mụ phù thủy dắt mũi.
Cho đến lúc vừa rồi mới tình táo lại, mà nguyên nhân khiến Ambrose tỉnh lại thực vô cùng khó nói… ừm, thế nào nhỉ, là do ma lực trong cơ thể Ambrose bài xích vời mụ phù thủy.
Cái giai điệu dâm dục kia khiến ma lực của Ambrose trở lên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là khi lượng hóc môn tăng cao như bây giờ, dù cho đám Obscurus trong người Ambrose có giúp ích trong việc giảm tác dụng phụ, nhưng không thể phủ nhận việc ma lực của Ambrose rất nhạy cảm.
Nó cảm nhận ở trên người mụ phù thủy này hàng nghìn khí tức của những giống đực khác, đến lúc này, Ambrose phải tỉnh táo lại, cậu mới biết tay của mình đang ở chỗ bẩn thỉu như thế nào.
Và mụ phù thủy trước mặt cậu rõ ràng là một cái xe buýt công cộng, không, thế còn ít để hình dung mụ, mụ ta phải là một chiếc máy bay công cộng mất, không, một sân bay công cộng mới đúng.
Ambrose thẳng thừng tới mức thô bạo rút tay trở lại, đưa lên trước mặt mụ phù thủy, rồi bỗng nhiên, cả bàn tay bốc cháy như muốn thiêu đốt tất cả những gì không phải của Ambrose ở trên đó.
Ambrose lạnh giọng nói:
“Kết thúc trò hề ở đây đi.”
Im lặng trong cốc lát.
“À… đáng tiếc… ngươi tỉnh lại rồi.” Mụ phù thủy giọng thất vọng nói, dù biết mình bị phát hiện nhưng mụ vẫn không rời khỏi Ambrose mà càng dán sát hơn.
Trong lòng mụ lúc này cũng nhàn nhạt ưu sầu không kém, rồi bóng nhiên mụ ta nghĩ ra điều gì nói:
“Nếu ngươi không thích bộ thân thể này, thì ta có thể đổi một cái khác.”
Ambrose không đáp lại mà ánh mắt vô tình nhìn mụ ta.
Nữ hoàng thấy thế trong lòng vừa động giờ không hiểu sao nhót đau, mụ tự chửi ầm lên trong đầu:
“Khốn khiếp, mi bị làm sao vậy, nó chỉ là một thằng nhóc đẹp trai chút mà thôi…”
Vấn đề này cũng liên quan tới cái giai điệu dâm dục kia rồi, mụ phù thủy không biết, Ambrose còn tu luyện một loại phép còn lợi hại hơn cả của mụ, cái yếu gặp cái mạnh thì chỉ có cách thuần phục. Ambrose và mụ phù thủy dù chưa đánh nhau nhưng trên thực tế mụ ta đã thua mất năm phần mười rồi.
…
Phù thủy nhìn Ambrose, ánh mắt cũng lạnh đi, mụ nở nụ cười xinh đẹp mang theo vẻ ưu thương khiến người khác phản mềm lòng bảo:
“Ta không biết, nhưng ra thực sự thích ngươi… đã vậy. Ngươi chỉ là của ta.”
Nói rồi, thân hình vô hại này bốc lên một luồng ma lực khổng lồ, cơ thể của mụ ta bỗng trở lên sần sùi, và nứt ra làm đôi như một cái vỏ chứa đựng.
Rồi, một tiếng rít rào lạnh sống lưng phát ra, từ trên đầu cái vỏ xinh xắn kia, mọt con mãng xà khổng lồ há mồm lao tới.
Cặp răng nanh trắng ngà lộ ra trong không khí, con mắt rắn xanh lè nhìn Ambrose đầy lạnh lẽo lân yêu thương, cái lưỡi rắn chẻ đôi run lên lắc lư trong không khí. Cái đầu rắn hình tam giác lao thẳng tới cổ của Ambrose.
Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong vòng nửa giây ngắn ngủi, từ một người phụ nữ quyến rũ biến thành một con độc xà muốn giết người.
Ambrose lúc này trong lòng chấn động không nhỏ, cậu vốn luôn cảnh giác với mụ phù thủy trong ngực, nhưng có ai ngờ mụ lại biến thành một con rắn để tấn công.
Mọi phép thuật đều cần khoảng cách nhất định để thi triển, kể cả thanh Lleaud trong túi cũng không kịp lôi ra, mà có lôi ra được cũng không thể chém đầu rắn này được, nó quá gần.
Không phải cậu chủ quan, hay bị vẻ đẹp của mụ phù thủy mê hoặc, Ambrose đã dùng tay hoàn toàn khóa lại mụ phù thủy này, đồng thời cậu cũng dùng đám Obscurus ngăn ngừa phù thủy phát động phép thuật, nhưng ai ngờ… mụ lại biến thành con rắn.
Hoặc có lẽ đây chính là nguyên hình của mụ ta.
…
Bên tai của Ambrose vang lên một tiếng nói:
“Không cần phản kháng, người yêu của ta, ngươi sẽ không chết… chỉ cần cắt một cái, ngươi sẽ là của ta vĩnh viễn…”
Phù thủy bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Chiếm đoạt thiếu niên trước mặt, để hắn là của mình mãi mãi.
Đáp lại nữ hoàng của Vương quốc Bóng tối, Ambrose hơi lắc đầu, hai mắt nhắm lại như cam chịu nói:
“Ta sẽ không để ngươi cắn ta…”
Nội tâm Ambrose thầm nghĩ:
“Chỉ còn một cách này thôi, ta chưa quen thuộc với nó lắm, nhưng cũng đủ để đối phó.”
Bên ngoài, nhìn vẻ cảm chịu của Ambrose, mụ phù thủy càng vui sướng, mụ tiếp thêm lời:
“Cái gì… thiếu niên không cần mạnh miệng, ngươi sẽ là của ta, yên tâm đi, ta biết ngươi thích sạch sẽ, ta sẽ vứt bỏ bộ thân thể này, tìm kiếm một bộ thân thể mới khiến ngươi thỏa mãn…”
“Thậm chí ta có thể mỗi ngày thay đổi một bộ chỉ vì ngươi, người yêu của ta, đương nhiên tất cả chúng đều rất sạch sẽ…”
“À… con nhỏ tóc đỏ kia chắc chắn là một trinh nữ, vừa rồi ngươi còn có ý với nó, nếu ngươi muốn, tối hôm nay ta và nó sẽ là của ngươi…”
Mụ phù thủy nói nhưng không dừng lại, cái đầu rắn vẫn tiếp tục lao tới.
Gần rồi.
Rất gần rồi.
Nhưng….
Khi hai cái răng nanh chỉ cách huyết mạch nóng hổi của Ambrose nửa mi li mét, cái đồng rắn bỗng chợt dừng lại, không gian đột nhiên trở lên yên tĩnh tới lạ thường.
Đông thời, Ambrose mở hai mắt, miệng hé ra:
“Stop Time - Thời gian dừng lại.”