Chuyến đi này mất hơn một tiếng đồng hồ. Lâu đài Trắng của phù thủy bây giờ đã không còn, nó đã bị tan chảy hết ngay sau khi bà ta chết.
Vùng đất vốn phủ đầy tuyết sau mười năm trước bây giờ đã thành một đồng cỏ trải dài, hai ngọn đồi cũng phủ một mùa xanh biếc.
Fayola dẫn Ambrose đi tới phế tích của lâu đài, nói đúng hơn là cái móng của nó. Cô bé chỉ một bên nói:
“Chúng ta sẽ đi xuống phía dưới mặt đất.”
“Dưới mặt đất… Không lẽ đi vào đường hầm bí mật…” Ambrose đoán.
“Đúng vậy, ma pháp nguyên tố nồng nặc nhất ở phía dưới, chỗ đó chúng ta đã từng tới rồi.” Fayola đáp lại.
Bọn chúng đi theo một lối mòn quen thuộc, đây là con đường dẫn tới thư viện, Ambrose nhận ra luôn. Sau đó, thay vì phải mở cánh cửa dấu sau cái giá sách, hai người trực tiếp đi xuống cầu thang đi xuống con đường bí mật.
Bên dưới rất tối, Fayola biến ra một quả cầu lửa trên đầu ngón tay, hai người đi sâu xuống hơn hai phút, bọn chúng gặp một ngã ba.
Rẽ trái cho tới khi lại gặp một ngã tư khác, chúng tiếp tục rẽ trái, không khí bên trong đường hầm vô cùng ẩm ướt, một số đoạn có vẻ từng bị ngập nước qua nên rất trươn trượt.
Cuối cùng hai người tới một ngõ cụt, phía bên phải có một mảng tường bị phá. Đây đúng là chỗ Ambrose hai người đã tới, lúc đó bọn họ trốn con báo đen Black Pather – Bây giờ ông bao đen vẫn còn dẻo giai.
Trong này có một cây cổ thụ đã chết, một phiến đá ghi lại tên của vua Frank Đệ I. Cuối cùng cậu cũng nhớ ra.
“Cái cây này chính là thứ tỏa ra ma pháp nguyên tố…” Fayola chậm rãi nói.
Cái cây cổ thủ này trồng bên trong một cái hồ, bên dưới nó có những làn khói bạc bay xung quanh, cả cái cây cũng tỏa ra một thứ ánh sáng màu bạc.
Một khung cảnh lung linh, huyền ảo.
“Deus cậu xem thế nào?” Ambrose hỏi:
Vẫn cách ra sân cũ rích, một ánh sáng trắng lóe lên rồi Deus xuất hiện, nó không nói gì ngay mà bay lượn lờ xung quanh cái cậy mấy vòng.
Sau khi bay chán, Dues mới nói:
“Thật không thể tin được, đây là một cái cây thế giới…”
“Cái gì?” Ambrose bất ngờ hét lên.
Cậu cũng không lại gì, một lần Deus đã nói tới cây thế giới, đó chính là chất gỗ tạo lên cái tủ quần áo thông tới Narnia ở trang trại Felix.
Ambrose nhớ không lầm nó gọi là cây Táo vàng.
Fayola mặt không hiểu, Ambrose cũng giải thích cho cô bé, Fayola nghe xong nói:
“Nếu vậy thì tại sao nó lại chết, hay mình cũng không nhìn thấy dấu hiệu nào là nó có vẻ còn sống.?”
“Mình cũng thắc mắc như vậy?” Ambrose tiếp lời.
“Cái này phải nói đến từ đầu, mỗi một cây thế giới có khả năng dưỡng dục ra một thế giới, không thể nghi ngờ, Narnia được hình thành dựa trên cây này, nó chính là cây Táo vàng mẹ mà mình đã nói với cậu đó, Ambrose.”
Ambrose gật đầu, cậu nghe Deus nói tiếp:
“Nếu bình thường, cây thế giới sẽ tiếp tục phát triển, thế giới này cũng sẽ phát triển theo. Nhưng trong trường hợp này, một biến cố đã xảy ra… khiến cây này bị cỗi dần rồi chết. Nếu nó mà chết thì cái thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt.” (Deus cũng không biết tại sao hoặc nó không muốn nói)
“Vậy là thế giới sắp hủy diệt rồi hả Deus?” Ambrose lo lắng nói.
“Đúng vậy, mà cậu không cần sốt vó lên vậy, muốn nó hủy diệt cần hơn một trăm nghìn năm nữa cơ…”
“Lâu tới vậy…” Fayola nói.
“Vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì với cây Táo vàng này?” Ambrose thở phào nói, khi đó có khi cậu đã thành Thần rồi hoặc chết già rồi.
“Dù chỉ là cái xác cây, nhưng nó vẫn chứa vô số ma pháp nguyên tố, chúng ta chặt nó đi, mang về làm đồ dự trữ ma pháp…” Deus nêu ý kiến.
“Đúng thế, mình cũng nghĩ vậy…”
Ambrose chỉ vào hồ nước bên dưới cái cây nói:
“Này mấy bạn nhìn xem, nước dưới này có vẻ cũng chứa rất nhiều ma lực, nó tốt thế này vậy mà mười năm trước chúng ta không biết…” Ambrose hơi tiếc nói.
Fayola cũng tiến tới, cô bé lấy một cái cốc ra múc một ít nước rồi đổ vào miệng, Fayola không dám uống nhiều, cô bé uống từng giọt từng giọt một….
Thật bất ngờ, Fayola cảm thấy cả người sảng khoái, ma lực trong cơ thể chất lượng tinh thuần hơn, số lượng cũng nhiều hơn. Đây chỉ là một vài giọt thôi, mà ở kia lại cả là một hồ nước.
Ambrose cũng uống một giọt nhưng cậu không thấy thỏa mái tí nào, cơ thể cậu như bị thiêu đốt vậy, cậu phải hét lên một tiếng dài đau đớn.
Fayola thấy vậy, chạy tới lo lắng xem cậu ta, cô bé ánh mắt hỏi thăm nhìn Deus.
“Tên ngu ngốc kia, cậu ta không biết là cơ thể mình không thể chứa được nhiều ma lực hả mà cũng dám uống…” Dues nói như thể không phải việc của mình.
“Ôi Fayola, cậu ta không sao đâu, cho nằm một lúc là được mà. Cậu đi thử bẻ một cành cây xem thế nào…”
Fayola yên tâm hơn nhìn Ambrose, cô nghĩ mình không giúp được gì, cô dành đi tới thử bẻ một cành cây.
Nó rất cứng, Fayola không thể làm nó xước một mẩu chứ đừng nói bẻ gãy được. Deus cũng thấy thế nó nói:
“Xem ra chúng ta coi thường độ bền của cây thế giới rồi, Fayola cậu thử dùng phép thuật đi.”
Fayola gật đầu, cô bé bắt đầu niệm chú, và thi triển ra hơn mười mấy loại phép thuật khác nhau. Nhưng cái cây vẫn không mảy mai bị làm sao.
“Chúng ta phải thay đổi kế hoạch thôi…” Fayola nói, cô bé lần này chịu thật rồi.
Ngược lại, Dues lại tiếp tục bay vòng quanh cái cây, nó dường như muốn tìm cái gì, nó suy nghĩ nói:
“Cây thế giới bình thường chết đi cũng không cứng tới như vậy, có khả năng cái cây này còn có bí mật khác….”
Dues biết Narnia thế giới vô cùng nhỏ bé, diện tích của nó có khi chỉ to bằng một đại lục ở thế giới thực, nó có cả tận cùng thế giới mà ta có thể đến thăm quan được.
Nhưng cậu cũng không xem thường nó mà mạo hiểm do xét bên trong cây thế giới, nếu Dues bị cắn trả thì thật sự không xong.
Một tiếng trôi qua, cuối cùng nhanh vật chính mới tỉnh lại, cậu bé ngơ ngác nhìn quanh, cơ thể cậu vẫn còn ê ẩm.
“Tốt quá, Ambrose tỉnh rồi…” Fayola lên tiếng đầu tiên.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Cậu bé nói.
“Không tốt lắm, mình không thể làm gì cái cây, nó quá cứng …” Fayola hơi thất vọng nói.
Ambrose suy nghĩ một lúc nói:
“Khoan để ý cái cây, chúng ta tới đây là muốn xem có cách nào để cây pháp trượng hấp thu ma lực để khởi động ma pháp trận dịch chuyển về thế giới thực…”
Ambrose nói mới làm Fayola bừng tỉnh, cái cây thế giới này vốn ở Narnia, chỉ cần bọn họ biến chỗ này thành sân sau của mình thì không phải lúc nào cũng có thể xử lý nó, bây giờ cô bé không đủ mạnh không có nghĩ sau này không được.
“Phải phải, chúng ta quên mất mục đích chính đến đây…” Fayola nói.