Sau khi ăn xong, nó ‘ợ’ một cái rồi như nhận ra điều gì vô duyên lắm, bèn trang nhã dùng đôi móng vuốt lau miệng, hai mắt lim dim nhìn Ambrose nói:
“Trên người ngươi có khí tức rất quen… ồ thứ vừa rồi ngươi vẫn còn, đưa cho ta.”
Đối diện với con mắt này, Ambrose cảm thấy trong người nhảy lên một cái, đám Obscurus dao động, chạy tán loạn trong cơ thể cậu, dường như bọn chúng đang sợ cái gì đó.
Bên ngoài Ambrose còn chưa phải ứng thì Ravel đã nhìn cậu một cách đầy giục giã. Nghĩ một lúc, rồi bất đắc dĩ cậu lại phải lấy thêm một lọ máu rồng nữa đưa ra.
Con rồng lập tức túm lấy như sợ người khác cướp mất của nó, nhóc này uống ừng ực như con nhà chết khát, đến khi không còn giọt máu nào nữa thì con rồng lại lăn ra ngủ.
Lúc này, trên người của nó bắt đầu biến đổi, mấy miếng vảy non toẹt, gần như trong suốt trở lên đậm dần, một màu hồng tía ánh lên, trên đầu con rồng nhú lên hai mẩu sừng nhỏ xíu...
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một con rồng cực kì xinh đẹp hiện ra trong mắt Ambrose đám người. Ambrose kinh ngạc hỏi một việc chả liên quan:
“Đây là… con đực hay con cái?”
Ravel khinh bỉ nhìn Ambrose trả lời:
“Anh đần hả, nó đẹp đẽ như vậy là rồng cái rồi… nhìn mấy miếng vảy mềm mại kìa.”
Ravel hai mắt lấp lánh, đảo lên đảo xuống khắp người con rồng, trong long cô ta mềm nhũn đi… có vẻ, cô nàng hoàn toàn không có sức chống cự với những thứ đáng yêu.
Hermione cũng mở to mắt tò mò nhìn xem, mấy ngày nay, cô gặp nhiều chuyện lạ thường còn hơn mấy năm cuộc đời cộng lại, rồi bỗng chợt, cô bé la lên:
“Anh Ambrose, nhìn kìa… con rồng… nó biến... biến thành người…”
Ambrose và Ravel nhìn lại, ánh mắt không dấu vẻ khiếp sợ…. con rồng giờ đã biến thành một cô bé tầm hai ba tuổi. Khuôn mặt tròn tròn, phúng phúng, cả người cô bé phủ một bộ cánh màu hồng mỏng manh, lộ ra hai cánh tay, đôi chân mũm mĩm trắng bau…
Sau một thoáng, cuối cùng Ravel lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Chuyện này… chúng ta phải làm gì với con rồng… à không, cô bé này?”
Ambrose lườm cô phù thủy này một cái, rồi bảo:
“Phải ‘nuôi’ nó chứ làm thế nào. Dù là con rồng hay là con người cũng vậy.”
“Nhưng mà tôi… tôi đâu biết trông trẻ em…” Ravel khuôn mặt trắng đi, như nhớ lại một ký ức kinh hoàng nào đó nói.
Ravel rất sợ trẻ con, mặc dù cô luôn thích những thứ đáng yêu nhưng trẻ con là ngoại lệ. Đặc điểm này phải kể tới bắt đầu từ khi anh trai của cô lấy vợ và có một đứa cháu kháu khỉnh, nhưng chỉ sau một lần phải trông nó thôi, là Ravel từ mặt nó luôn.
Ambrose liếc cái là nhìn ra Ravel đang sợ gì trong đầu, cậu thầm vui vẻ nhưng miệng trầm trọng nói:
“Nếu không cô đưa nó cho tôi, dù sao con rồng mới nở… tốt nhất là để người cho chuyên môn chăm sóc nó, dù sao ở đây cũng là địa bàn của tôi.”
“Đúng vậy…” Ravel thở phào xoa ngực nói.
Có đến chết cô cũng không ngờ Ambrose hiện tại đang sướng như điên, tên này mong muốn một sủng vật đã từ rất lâu rồi, trước kia, quả trứng phượng hoàng bị Fayola cướp mất, giờ đây, con rồng này làm sao Ambrose để nó chạy thoát được.
Huống chi nhìn vóc dáng nhỏ bé kia… thế nào sau này lớn lên trở thành một con rồng ‘xinh đẹp’... không hiểu sao trong lòng Ambrose hừng hực cháy lên một ngọn lửa.
Khiến Hermione - đang chống tay lên bàn quan sát cô bé rồng - khó chịu xoay qua xoay lại nói:
“Anh Ambrose, có cái gì vướng vướng sau lưng em…”
Ambrose nghe vậy mặt mo đỏ lên, vội vàng kìm lén cảm xúc xuống, tên này xoa đầy Hermione đánh lạc hướng sự chú ý của cô bé:
“Được rồi, chúng ta mang cô bé rời khỏi đây, không để nó nằm ngủ ở đây được.”
Dứt lời, Ambrose biến ra một cái áo choàng bọc lấy ấu nữ rồng, ôm trước ngực bước ra khỏi chỗ ngồi. Đồng thời, nhìn Hermione hai người nói:
“Chúng ta trở lại lâu đài.”
“Vâng.” Hermione nhảy lên nói, còn Ravel thì lão đẽo đi theo, cô ta cố cách con ấu nữ xa nhất có thể.
Khi trở lại tới tiền sảnh, thì bất ngờ bọn họ gặp Biệt đội báo thù từ bên ngoài trở lại, đám này ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, hẳn bọn họ vừa mới tập luyện trở về.
Nếu thế đã không có chuyện để nói, đi cùng với biệt đội này là hai tên tù nhân, bọn họ bị trói lại và bị người khổng lồ Hulk xách lên như xách hai con gà.
Ambrose thấy thế liền hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Ấu niên Thor đi đầu mở miệng trả lời:
“Cậu chủ, chúng tôi bắt được hai kẻ khả nghi, tôi thấy bọn chúng lén la lén lút ở ngoài bìa rừng Cấm.”
Nói rồi, cậu nhóc này cầm búa nện cho mỗi đứa một phát, ánh điện lóe lên, hai tên tù nhân đang hôn mê lập tức giật tung người, tóc tai dựng ngược, khuôn mặt phủ một lớp nhỏ nồi, trông không thể thê thảm hơn.
Một tên không chịu được, hét lên:
“Chuyện gì… Các người là ai? Sao lại bắt chúng ta.”
“Câm miệng, lũ chuột nhắt chúng mày.” Thor lại lên thêm một búa nữa, rồi đưa mắt ý bảo Hulk ném hai tên này xuống đất.
“Bịch Bịch.” Hai tiếng, hai tên tù bình bị ném xuống như hai miếng rẻ rách.
“Au… đứa nào dám đánh ta.”
Tên tù binh đau quá hét lên một lần nữa, tên còn lại im lặng cắn răng không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh, khi hắn thấy Ambrose trong tích tắc ánh mắt biến đổi.
Ambrose nheo mắt nhìn hai tên này, vừa rồi, cái giọng nói khá quen, chỉ là cậu không nhớ đã nghe nó ở đâu rồi.
Ở một bên khác, Ravel vội vàng chạy tới, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cô chỉ mặt hai tên tù binh rồi nói với Ambrose:
“Đây… Là Gryffindor và Slytherin… sao bọn họ lại ở đây?”
“Hả… cô nói đây là hai người lần trước trong quán trọ?”
“Đúng vậy, đoạn thời gian trước bọn họ có tới nhà gặp cha tôi. Đặc biệt là tên Slytherin, nghe nói gia tộc hắn rất có máu mặt trong Hội đồng phù thủy Anh.” Ravel nói nhỏ.
Ambrose nghe vậy gật đầu, cậu nhìn hai vị sáng lập Hogwarts này, thầm nghi hoặc tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây… không lẽ đám này còn muốn giết người diệt khẩu.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Ambrose lạnh đi, không kiêng dè quát hỏi:
“Các ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Người đàn ông tóc đỏ không trả lời mà nói rằng:
“Chàng trai trẻ, trước tiên thả chúng ta ra được không… Ối… khặc khặc…”
“Im ngay đầu cà chua. Mi phải trả lời cậu chủ…” Ấu niên Thor như hóa thân thành một tên chó săn thực thụ, thằng bé lại cho Gryffindor một nhát búa vào lưng khiến tên này bị điện giật ho sặc sụa.
Ambrose không thèm nhìn Gryffindor nữa mà quay sang Slytherin, chờ đợi tên này trả lời, hiển nhiên hắn không làm cậu thất vọng, tên mặt xám này khò khè nói:
“Xin thứ lỗi cho chúng tôi khi xuất hiện ở gần lâu đài, nhưng xin hoàng tử hiểu, chúng tôi không có ý xấu.”
Ambrose không nói gì, tiếp tục nhìn xem vị sáng lập nhà rắn này lươn lẹo như thế nào.
“Chúng tôi là phù thủy thuộc Hội đồng phù thủy Britannia… tôi là Slytherin, đang là sứ giả cao cấp của Nghị viện, còn người này là Gryffindor, một vị thống lĩnh của Thần sáng đoàn. Chúng tôi đang theo dõi một nhóm Phù thủy áo đen, nên mới xâm phạm quý lãnh địa.”
Slytherin tuy bộ dạng lúc này không ra sao, nhưng tên này vẫn cố nói lưu loát và toát ra một nét quý tộc cao quý tới tận răng.
Lúc này, Mắt ứng Robinhood nói chen vào:
“Thưa cậu chủ, có vẻ lời của tên này đáng tin, lúc đó tôi thấy thoáng quá mấy tay mặc áo đen, nhưng bọn chúng chỉ thoáng xuất hiện sau biến mất, không giống như hai tên này lởn vởn quanh khu rừng.”
Ambrose gật đầu tỏ ra đã biết, cậu ghé sang Ravel hỏi:
“Bọn chúng không phải theo cô chứ?”
Ravel khuôn mặt lập tức đỏ lên, ngấp ngứ không nói lên lời.
Ambrose thấy vậy đã hiểu, thảo nào Ravel tự dưng lại tới đây, không phải vì trốn bọn Phù thủy áo đen còn gì nữa, bọn chúng mục tiêu khả năng là cái kho báu Rồng kia.
Nghĩ thêm một chút thôi, cậu đã giờ mới biết tại sao Ravel đưa cho cậu con rồng nhanh chóng như vậy và không một chút; điều kiện khác hẳn với vẻ tham tiền thường ngày.
Ambrose lúc đầu còn tưởng cậu chiếm món hời đây, định bồi thời cho cô ta một chút gì đó đây, ai ngờ đối với Ravel, quả trứng rồng là một củ khoai nóng bỏng tay cố tìm mọi cách đưa đi càng nhanh càng tốt.
Ravel biết chuyện bị lộ, nên cười lập liếm nói:
“Tôi cũng không biết… tôi chỉ cảm thấy mình bị theo dõi thôi, nên mau chóng chạy tới… chỉ là không về nhà được, nên mới tới chỗ của anh. Ambrose, anh phải cảm thấy hãnh diện mới đúng.”
Nhìn bộ dáng như đang ban phát ơn huệ của Ravel, Ambrose lắc đầu. Cậu nói với các thành viên trong Biệt đội người báo thù:
“Được rồi, thả bọn họ ra… chúng ta không thể làm mất đạo đãi khách được.”
Thor đám người ‘Vâng dạ’, rồi bọn chúng thu lại dây trói, đứng sang một bên chờ Ambrose phân phó tiếp:
“Các người bây giờ đi tuần tra một vòng quanh khu vực lâu đài, nếu gặp bất kì thứ gì khả nghi, lập tức bắt lấy…”
Nhưng nhân vật chính của chúng ta nói chưa hết lời, thì một bóng người lảo đảo xuất hiện, chính là ông quản gia Abert của cha cậu. Trên người ông già này bốc khói khét lẹt, trên cánh tay mang vài vết máu, nhìn lão khá chật vật.
Ông lão này nhìn thấy Ambrose liền nói:
“Xin thứ lỗi cho tôi, cậu chủ… người muggle kia bị bắt đi rồi, là bọn Phù thủy áo đen.”
Slytherin và Gryffindor tức thì hét lên:
“Cái gì, bọn chúng xuất hiện… ở đâu?
Trong khi đó, Ambrose trong lòng hiện nên một dấu hỏi chấm:
“Không lẽ mục tiêu của bọn chúng là Sfiga?”