Dưới sân bụi mù tan đi, hiện ra một đống đất đá ngổn ngang, và nằm trong đó đãng lẽ ra là con rồng Trung Hoa có lẽ đang hấp hối.
Nhưng.
“Nó đâu rồi…”
“Con rồng biến mất rồi… Mày thấy không, ở đó có một cái lỗ, không lẽ nó chui xuống dưới…”
“Làm sao có thể, nó là rồng chứ có phải là giun đâu mà chui xuống đất.”
Đám đông học sinh nhao nhao bàn luận, bọn chúng là lần đầu tiên chứng kiến một trận đấu tay đôi giữa người với rồng nên có vô vàn thứ để nói với nhau.
Trên khu vực giám khảo, các giáo sư khuôn mặt trở lên khó coi, trong đầu bọn lọ lóe lên một ý nghĩ:
“Con rồng bị đánh chạy…”
Mọi người ánh mắt khó hiểu nhìn nhau, và đúng lúc này, Charles Weasley hớt hải chạy tới, trông cậu ra vô cùng hoang mang. Tên này nói với giáo sư Dumbledore:
“Ngài Dumbledore, xin ngài cho dừng lại trận đấu và sơ tán tất cả học sinh và quan khách, có tình hình rất xấu đã xảy ra!!”
“Chuyện gì vậy trò Weasley?” Bà giáo sư Mcgonagall nói.
Bây giờ đang tổ chức cuộc thi đấu Tam pháp thuật, được rất nhiều phù thủy ở Anh nói riêng và ở Châu Âu nói chúng quan tâm, nếu chỉ vì một lý do không rõ ràng mà dừng lại thì phần thi của Ambrose coi như xong.
“Thưa giáo sư. Là con rồng… Các vị phải thấy nó xổng dây xích rồi… và…”
Đám giáo sư nghe vậy mới nhận ra cái sợi xích cột chân con rồng Cầu lửa Trung Hoa giờ đã móp méo nằm ở một góc sân thi đầu, hiển nhiên nó đã bị cú đấm khổng lồ vừa rồi của Ambrose đánh méo.
Mọi người lập tức đứng dậy, cảnh giác nên, tất cả chuẩn bị cho cuộc tập kích của rồng, nhiều khách VIP bên cạnh phong phanh nghe được nên nháo nhào cả nên.
Ông giáo sư hiệu trưởng là người hồi phục nhanh nhất, ông trấn tĩnh nói:
“Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh, ở đây chúng ta có những phù thủy tinh anh nhất thế giới, nên không phải ngại một con rồng cả.”
Giáo sư Dumbledore đứng ra như một liều thuốc an thần với đam quan khách, bọn họ giờ mới nhớ ra là ngồi cùng với khán đài của mình là phù thủy được mệnh danh Phù thủy vĩ đại nhất thời kì hiện đại.
Nếu Ambrose thấy cảnh này chắc chắn phải tặc lưỡi không thôi, lúc này, giáo sư Dumbledore toát lên một cỗ khí thế, mị lực thủ lĩnh vô hạn, khiến người ta không tự chủ nể phục nghe theo, xem ra việc ông ta một tay sáng lập Hội Phượng Hoàng không phải chỉ do sức ép từ Voldemort.
Dumbledore nhìn sang Charles Weasley hỏi:
“Vừa rồi trò còn định nói gì?”
“Vâng, thưa giáo sư. Bọn trò đã nhầm, con rồng kia không phải là rồng Cầu lửa Trung Hoa, hay ít nhất nó không thuần chủng, mà nó giống loài Rồng đất Manducare Stercore cũng từ Trung Quốc.” Charles Weasley căng thẳng nói.
Giờ tên này hối hận muốn chết, con rồng của Ambrose này không phải ở Anh nuôi mà là do Charles Weasley và đồng nghiệp của mình thu được trong một cuộc lùng bắt bọn buôn lâu động vật quý hiếm vào tháng trước. Bọn họ đã thực sự nhầm lẫn về giống loài của nó.
Charles Weasley nói tiếp:
“Loài rồng đất này sống ở trong vùng đầm lầy hôi thối, và nó được xét là loài động vật nguy hiểm cấp XXXX (ND - Nguy hiểm/ Đòi hỏi kiến thức chuyên môn/ Pháp sư có tay nghề cao có thể xử lý), nhưng mà có một trường đặc biệt là khi nó bị đánh thương, nó sẽ chui xuống đất và khi nó ngoi lên trở lại thì…”
Nói tới đây, Charles Weasley khuôn mặt không thể kìm hãm được sự run sợ:
“... Nó sẽ đến cấp XXXXX (ND - Vô cùng nguy hiểm, không thể để đào tạo hoặc thuần hóa.”
Mọi người nghe xong đều trợn mắt thốt lên:
“Cấp XXXXX quái vật!!!”
“Làm sao có thể, chạy ngay đi các vị ơi.”
…
Dumbledore khuôn mặt nghiêm trọng hẳn lên, quái vật cấp XXXX đến ông cũng phải cẩn thận khi đối mặt, nó đủ sức tiêu diệt hầu hết phù thủy trong một cuộc một đấu một.
“Nhưng mà còn chuyện nữa, loài Rồng đất Manducare Stercore tính tình rất âm hiểm xảo trá, và thù rất dai… hiện tại trò Karling đang là đối tượng nhắm tới của nó.”
“Cái gì? Sau trò không nói sớm!!” Giáo sư Filius Flitwick gầm lên, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của ông.
Ông không để ý một đống người trước mặt, thân thể nhỏ bé xông lên về phía trước, hét:
“AMBROSE… CẨN THẬN… CON RỒNG… NÓ KHÔNG TRỐN ĐÂU…”
Bên dưới sân thi đấu, nhân vật chính của chúng ta đang vừa cười với khán giả vừa tiến tới định cầm lấy Quả trứng vàng, bỗng cậu nghe thấy cái giọng cao vút quen thuộc của giáo sư chủ nhiệm nhà Ravenclaw, trong lòng cậu dâng lên dự cảm không ổn.
Đồng thời, Ambrose giật bắn mình khi cảm nhận được một luồng ma lực không nhỏ chút nào đang xông lên từ dưới mặt đất:
“Là con rồng, đúng như giáo sư Filius Flitwick nói.”
Ambrose trong nháy mắt tiếp theo nhún người nhảy lùi lại mười mét, ngay khi cậu vừa rời khỏi thì mặt đất dưới chân rung lên cầm cập, một vết lõm xuống rồi một cái đầu rồng đầu lông nhố ra gầm thét:
“GRAOOOO… GRAOOOOO...”
Cả khán đài rung lên vì tiếng động, cách đó khá xa, một thị trấn Muggle cũng bị ảnh hưởng, tất cả kính đều vỡ toang, trong vòng mười cây số không có thứ nào giòn chịu đựng nổi mà không tan vỡ.
Bọn họ sinh cổ động viên giờ đứa nào đứa đấy ánh mắt sợ hãi, hoảng hốt, lông gà lông vít nổi hết cả lên, hầu như bọn chúng đều chết chân một chỗ.
Quá bất ngờ, vừa rồi bọn chúng còn đang hoan hô cổ cũ Ambrose tiến tới lấy quả trứng kết thúc cuộc thi, nhưng bây giờ, nhìn con quái vật kia…
Phía khu vực giám khảo, giáo sư Filius Flitwick hoảng hốt một chút rồi lại hét lên nhắc nhở Ambrose:
“Đó là Rồng đất Manducare Stercore, quái vật cấp XXXXX…”
Tiếng nói của ông giáo sư yêu tinh sau đó Ambrose hoàn toàn không nghe được, bởi vì cậu đã bị tiếng la hét của bọn học sinh xung quanh nhấn chìm.
Có điều, Ambrose biết được trước mắt cậu, con rồng Cầu lửa Trung Hoa, không biết bằng cách nào lại trở thành một con quái vật được Bộ pháp thuật đánh giá độ nguy hiểm cấp XXXXX.
Nói là cấp XXXXX thôi, nhưng Ambrose có thể ước chừng được, con rồng Trung Hoa kia đã đạt tới sức mạnh cấp 4, mà trên người nó lại mang ba động ma lực, thứ mà trước đó cậu không cảm thấy được từ trên người con rồng.
“Xem ra dưới đất nó đã gặp phải thứ gì rồi.” Ambrose thầm nghĩ.
Đang nghĩ giữa chừng, thì một tiếng gió thét rít lên, rồi một bóng đỏ chóe lao tới trước mặt cậu, Ambrose sau đó chỉ kíp tung ra bùa bảo vệ….
“Ầm ầm…”
Một tiếng nổ lớn vang lên, bọn học sinh đang sợ hãi ngó xuống thì thấy Ambrose bị đánh bay đập vào bức tường bao quanh sân thi đấu.
Cả sân thi đấu im lặng như tờ trong hai giây, con rồng tấn công quá nhanh, nó vừa xuất hiện là Ambrose trúng đòn. Nhưng tiếp đó, từ trong cái lỗ lõm sâu nửa mét ấy, một tên Ambrose hoàn hảo không thương thế gì bước ra, nhìn cậu ta lành lặn nhiều cô gái thở phào một hơi.
Nhìn con rồng Trung Hoa giờ đã to hơn gấp ba lúc trước, Ambrose không giữ thái độ bình thản được nữa, cậu thận trong quan sát từng cử động của nó, và tay chỉ xuống đất xoay một vòng rồi hất lên trước mặt.
Ngay tức thì, hai bàn tay khổng lồ bằng đất đá trồi lên, cả hai chúng úp vào nhau, đập xuống con rồng như đang đập rồi…
Ầm ầm ầm…
Mắt đất lại một lần nữa rung lên dữ dội, chỉ là con rồng lúc này trông hơi chật vật chứ không bị thương một chút nào.
Có điều, lần này nó thật sự tức điên rồi, con mắt vàng khè đã đổi sáng ánh đỏ tóe lửa:
“GRAOOOO… GRAOOOOO...”
….
Ở một góc khán đài, Takagi trong lòng vô cùng sốt ruột, giọng nói không giấu nổi vẻ lo lắng:
“Fayola… Ambrose có làm sao không?”
Cô cũng là người tu luyện phép minh tưởng, nên có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của con rồng kia, nó là cấp 4.
Ngược lại, Fayola vẫn không thể hiện cảm xúc gì nhiều, cô đang nhìn một tờ giấy vừa mới bay tới chỗ hai người, nghe Takagi nói, cô bé lạnh nhạt, nhưng mang vẻ tin tưởng bảo:
“Cậu phải tin vào Ambrose, con rồng kia có mạnh hơn, nhưng nó vẫn yếu một chút.”
Nói rồi, Fayola trong lòng bàn tay hội tụ ma lực, lập tức một ma pháp trận khổng lồ từ bàn tay cô bé xuất hiện, chui xuống đất và mở rộng ra đúng bằng kích cỡ của sân thi đấu, ma pháp trận này nhanh chóng hội tụ trở thành một cái lồng chim, bao bọc Ambrose và con rồng bên trong.
Làm xong tất cả, Fayola đưa mắt gật đầu với ông hiệu trưởng một cái, thì ra vừa rồi giáo sư Dumbledore dùng giấy truyền tin cho Fayola, xin cô bé bảo vệ đám học sinh.
Còn ở một góc khác, lão giáo sư Chột mắt khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập vẻ muốn giết người nhìn về phía sân thi đấu