“Còn có một cách, cây thế giới này nhìn thế nhưng mà tuổi thọ của nó mới chỉ hơn một ngàn năm, con rất trẻ, vô cùng trẻ, ý thức của nó vốn chỉ ở mức đơn thuần, nó hấp thu thế giới này để sống như là một bản năng tự nhiên. Nếu con mà được nó nhận làm chủ thì con có thể ra lệnh cho nó không thôn phệ thế giới này nữa, thế là xong.”
“Vậy làm thế nào để nó nhận con làm chủ?” Fayola dò hỏi nói.
“Chuyện này ta cũng không rõ, ai biết được, có khi ở chung với nó nghìn năm thì con có thể làm được, tùy vận mệnh thôi con à.”
“Vâng con hiểu, xin thầy ra tay đánh thức cây Táo vàng.” Fayola cắn răng nói.
“Con quyết định…”
“Vâng.”
Fayola quyết tâm nói, cô bây giờ không còn ngây thơ như hồi nào, cô muốn mình mạnh hơn để bảo vệ những người cô quan tâm, đây là một cơ hội không thể bỏ qua được, cùng lắm cô sẽ di chuyển hết tất cả dân chúng sang thế giới thực.
“Con một chuyện nữa thưa sư phụ.”
Bán thần gật đầu ra hiệu cô bé nói tiếp.
“Ngài có thể xem giúp thân thể của Ambrose bạn con không?”
“Của cậu bé này…” Linh hồn nhìn Ambrose nói.
“Để ta kiểm tra…”
Bán thần điểm một tia sáng về phái Ambrose.
Một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng:
“Kì lạ, rất kì lạ…”
Hai đứa trẻ hi vọng nhìn ông lão Bán thần.
“Ta đã xem cơ thể của cậu nhóc, thật ra thì nó chỉ là tiểu thương thôi, nhưng nó lại lành rất chậm, sau đó ta quan sát kĩ hơn, thì nhận ra vấn đề không ở vết thương, mà ở huyết thống của cậu bé…”
“Huyết thống…” Ambrose thốt nên, chẳng lẽ tổ tiên cậu có vấn đề.
“Đúng, dòng máu của cậu bé rất kì lạ, ta chưa bao giờ thấy qua, nó có thể nói thế nào nhỉ? Một từ thôi, nó cho ta cảm giác vô cùng hắc ám…”
Hắc ám… không lẽ mình có tiềm chất trở thành người xấu, Ambrose bi quan nghĩ.
Dường như nhận ra suy nghĩ của cậu bé, Bán thần nói:
“Yên tâm, con trai, cái này chỉ nói nên con có thiên phú trong phép thuật hắc ám thôi, nó không quyết định con là người như thế nào?”
“Vâng, cháu hiểu…”
Bán thần nhìn Ambrose, có một điều mà ông không dám nói ra, ông cảm thấy nếu mình nói ra thì sợi tàn hồn sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.
Cậu bé có một linh hồn cực kì trong sáng, một linh hồn phải nói là rất mạnh, nếu không nhìn ra cậu bé mới chỉ pháp sư tay mới, có lẽ ông tưởng mình gặp một vị thần…
Một thứ hắc ám, một thứ quang minh, phải chăng vận mệnh đang trêu ngươi, chính nó là lý do cậu bé khó có thể khôi phục tổn thương trong cơ thể.
Bán thần phất tay, một ánh sáng bạc bao phủ lấy cơ thể Ambrose, nhưng rồi ông nhíu mày lại, ông không thể chữa trị cho cậu bé được tận gốc được. Có mọt cỗ lực vô hình ảnh hưởng tới cậu ta, nếu cậu bé còn ở lại Narnia thì không sao, nhưng một khi cậu bé rời khỏi thế giới này thì thương tổn trở lại nguyên ban bầu.
Bán thần không dấu diếm hai đứa trẻ, ông nói qua về tình trạng của Ambrose.
Ambrose nghe vậy hơi thất vọng, cậu cũng quên mất một chuyện là khi trở lịa thế giới thực thì thân thể cậu như bị "ri sét" lại.
Bán thần linh hồn an ủi nói:
“Bên trong thư viện của ta có mấy cuốn sách về phép thuật hắc ám, con có thể đọc.”
“Cảm ơn ngài.” Ambrose vui vẻ nói.
Bán thần ma pháp sư nhìn Fayola nói tiếp:
“Ta vốn đã chết rồi, một phần ma lực cuối cùng ta dùng để đánh thức cây thế giới, con gái của ta, con còn có việc gì cần ta giúp không?”
Nói tới đây, thân hình của ông ta hơi nhạt đi, xem ra thời gian của ông đã hết.
“Ngài không thể sống lại sư phụ?” Fayola mắt hơi ướt nói.
“Ta có thể cảm nhận sự chân thành của con, nhưng thời gian của ta thật đã hết, ta cũng không cầu mong con báo thù hay làm bất kì chuyện gì cho ta, con chỉ cần sống tốt là được…”
“Hu hu… Sư phụ, chúng ta mới gặp mặt thôi mà…” Fayola lần này thật khóc.
“Thôi thôi, con gái ngốc nghếch của ta, ít nhất con nên để ta nhìn con cười trước khi ra đi chứ…” Linh hồn ông xoa nước mắt trên má Fayola.
“Vâng, con sẽ cười…” Fayola hơi nín khóc nói.
Xoa đầu Fayola, Bán thần cười vui vẻ nói: “Con thật ngoan.”
“Vĩnh biệt, con gái của ta..”
Sau khi Bán thần nói xong, ông bay vào trong gốc cây Táo vàng, rồi một trận động đất giữ dội nổ ra, bên ngoài bầu trời như nổi sóng, mây bay khắp nơi, gió thổi rít gào, giống như sắp đổ sụp tới nơi rồi.
Sau đó, một cột sáng chói lòa từ cái cậy bắn nên bầu trời, cột sáng hùng vĩ như một cây trụ trời, nó đánh bay sự biến động trên đó, mây chậm lại, gió cũng dịu dàng hơn, mặt đất thì tiếp tục ngủ yên.
Trong chớp mắt tiếp theo, cả Ambrose và Fayola bị bao phủ trong cột sáng, rồi nó biến mất.
Lúc hai người mở mắt ra lần nữa họ đã không ở trong căn hầm nữa mà ở trên đỉnh một ngọn núi.
Cây Táo vàng bây giờ đã khác hẳn, nhiều cành chết của nó rơi xuống đất, một trồi xanh mọc lên, nó sống lại.
Ambrose nhìn xung quanh, cậu thấy nơi này quen thuộc đến lạ:
“Đây là đảo Asmodeus, còn đây là ngọn đồi phía sau lâu đài Flavitas.”
Ambrose có thể thấy lâu đài ngay trước mắt.
Bên cạnh cậu Fayola không chú ý những thứ này, cô bé bây giờ ngồi ôm mặt khóc. Tuy mới gặp sư phụ không tới mười phút, nhưng ông thật sự đem cô trở thành con gái mình, và Fayola cũng coi ông ta như người thân của mình.
Cảm giác này thật khó chịu, Fayola chỉ muốn khóc lớn thôi.
Fayola tuy trưởng thành hơn rất nhiều nhưng cái tật hay khóc của cô bé vẫn không thay đổi, nhưng thế cũng là tốt, phát tiết cảm xúc còn hơn giữ lại trong người, lúc buồn thì khóc, lúc vui thì cười, cuộc sống như vậy mới nhẹ nhàng.
======
Ba hôm sau, mọi chuyện trở lại bình thường, Fayola không khóc nữa, cô bé hồi phục rất nhanh. Bây giờ bọn chúng tập chung vào công việc kiến thiết quốc gia.
Tới lúc sử dụng cái vali Ambrose mang theo, cậu tin rằng với trình độ khoa học kĩ thuật đi trước bốn trăm năm ở thế giới thực có thể giúp Thất đại đảo quốc phát triển rất nhiều. Tất mọi thứ bên trong cậu đã mang ra đặt trong thư viện hoàng gia.
Một số thứ hữu ích ngay cho đất ngước Ambrose cũng mang ra phân phát cho mọi người, đó là hạt giống, công cụ đơn giản,...
Ambrose và Fayola quyết định thành lập một bộ chuyên nghiên cứu khoa học, mà trước hết, nhiệm vụ của bọn họ là tìm hiểu, vận dụng tất cả kĩ thuật khoa học Ambrose mang từ thế giới thực tới, còn nhiệm phát minh cái mới thì để sau.
Ngoài ra bọn họ còn cho xây dựng một đền thờ ở đỉnh đồi - nơi đặt cây Táo vàng. Chỗ này sẽ là hạch tâm phép thuật của đất nước.
Trong nháy mắt, một năm qua đi, mọi hoạt động của đất nước đã trở lại sau chiến tranh, tốc độ phát triển vượt bậc, sản lượng lương thực phải nói là tăng gấp ba lần, nhiều nhà máy, công xưởng sản xuất công nghiệp được xây dựng....
Chúng là thành quả mới nhất của Bộ khoa học, chỉ trong một năm, trình độ công nghiệp của đất nước đã ngang với trình độ của thế giới thực những năm thế kỉ XVIII. Điều này cũng có nghĩ là, một năm Thất đại đảo quốc phát triển bằng hai trăm năm thế giới thực phát triển.
Cầm trong tay báo cáo hàng năm, Ambrose không kiệm lời khen ngợi:
“Các khanh làm tốt lắm, nên ban thưởng, Levi Woodbury (Bộ trưởng bộ ngân khố) ta quyết định thưởng hai tháng lương cho toàn bộ nhân viên Bộ khoa học.”
“Vâng thần tuân lệnh.” Một người đàn ông thấp lùn và béo phì bước ra nói.