Ngược lại, Ambrose mặt như không, dáng đứng hiên ngang, cậu nhìn con yêu tinh nói:
“Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng chúng quy không để ta vào trong mắt. Ta đang rất tức giận, hơn nữa ngươi còn định giết ân nhân cứu mạng của ta…”
Phía sau, Ravel nhìn tư thế của Ambrose ánh mắt tỏa sáng, nghe Ambrose nói mà hất mặt lên bảo:
“Biết thế là tốt.”
“... Cho nên, người làm ơn chết đi.” Ambrose rút thanh Lleaud ra, chỉ vào mặt Kat nói tiếp.
Phía bên kia, Kat thấy bộ dạng anh anh em em của Ambrose và Ravel vốn khó giữ được cơn giận, đây là một cuộc đấu tay đôi thần thánh để hắn trở thành vua đó.
Vậy mà các người biến nó thành cái gì, nơi hẹn hò chắc, đã vậy một tên muggle dám cầm kiếm thách thức hắn… vị vua tương lai của toàn bộ yêu tinh, một trong những nhân vật quyền lực nhát toàn bộ thế giới.
“Không thể tha thứ được, chết đi.”
Yêu tinh vung tay, mấy thanh kiếm nạm ngọc bỗng từ đống châu báu lao tới đâm về phía Ambrose, thấy thế, nhân vật chính của chúng ta bình tĩnh khua kiếm chém từng thanh một.
Kiếm Lleaud thuộc hàng đỉnh cấp rồi nó chém mấy thanh kiếm khác không khác nào cắt đậu phụ, kể cả mấy viên ngọc, viên kim cương trên đó cũng không thoát khỏi vận mệnh làm đậu phụng cao cấp.
Vừa ‘chặt châu báu’ Ambrose vừa bước tới trước mặt tên yêu tinh, ánh mắt dần lạnh đi, một luồng uy thế bức người không ngừng ép tới.
Đây không phải ma lực, chỉ là khí thế của một người thân ở vị trí cao dưỡng thành, dùng để đối phó con yêu tình hèn hạ này là thừa sức.
Kat rõ ràng bị ảnh hưởng, hắn không còn coi thường tên muggle nữa mà bắt đầu thấy sợ, hắn lùi lại, trước mắt hắn là một vị vua… một thứ không thể xâm phạm, dù chỉ trong ý nghĩ…
Vị vua này còn uy nghiêm hơn cả bức khắc Vua Yêu tinh ở ngoài kia… Nhưng làm sao có thể được, kiếm bừa một tên Muggle lại có uy thế như vậy… Yêu tinh bất lực nghĩ.
“Không… Chó chết… tại sao lại vậy. Chết đi, thằng muggle.”
Yêu tinh trên tay bắn ra từng tia sáng bùa chú, phần lớn đều bắn trượt, nhưng Ambrose vẫn thong dong bước tới, cậu nhẹ nhàng vung kiếm đánh tan từng chiêu phép thuật, nhưng khi chỉ cách tên yêu tinh mười mét, Ambrose xoáy người bước sang trái lấy đà.
Rồi trong giây tiếp theo, cậu vọt tới trước mặt Kat, kiếm quét ngang. Tên yêu tinh lìa đầu mà chết…
Làm xong, Ambrose thờ phào một cái và biến thành vẻ một tên hoàng tử muggle vô hại thường ngày.
Trận đấu vừa rồi nhìn đơn giản, nhưng Ambrose đã vận dụng rất nhiều thủ đoạn vào trong đó, phần lớn là do cậu áp bách tinh thần quá lớn đối với con yêu tinh, khiến hắn chưa đấu đã thua rồi.
Tiếp đó là kiếm thuật siêu quần của cậu, bùa chú với tốc độ này Ambrose có thể chém tan ngay khi nó tiến vào phạm vi vung kiếm của cậu. Và quan trọng nhất, tên yêu tinh kia chỉ là cấp 3, dù hắn có là mạnh nhất trong cấp 3 thì Ambrose vẫn ứng phó tốt.
Không thể không kể tới công của thanh Llead được, nếu là thanh kiếm bằng sắt bình thường thì Ambrose không muốn chết mà dùng nó để đỡ bùa chú. Một bùa chú tấn công yếu nhất, vô hại nhất cũng có thể làm mẻ và đục lỗ một tảng đá, nếu dùng kiếm thường để đỡ thì…
…
Ravel phía sau thì trợn mắt há mồm, lưỡi của cô gái sắp chạm đất rồi, cô lao tới, ánh mắt như hai vì sao sáng trưng nhìn thanh kiếm trong tay Ambrose, nói:
“Nó… là bảo vật… đổi nó cho tôi, tôi cho anh phần của Kat.”
Ambrose ánh mắt nhìn Ravel như muốn nói ‘cô coi tôi ngu lắm hả?’, cậu không để ý cô ta nhìn xuống bệ hiến tế.
Vừa rồi, khi yêu tinh Kat lùi lại, hắn đã chạm lưng tới cái bệ này rồi, nên lúc này, cái đầu của hắn đã rụng xuống cái bệ, máu đổ ra và tạo thành dòng chảy tới viên hình cầu thủy tinh.
Cả bệ hiến tế phát ra một luồng ma lực huyền bí, phép hiến tế đã bắt đầu, mà không cần đến máu của phù thủy. Điều này Ambrose đã ngờ tới trước, trên 999 chấm đỏ kia, không phải cái nào cũng là máu của phù thủy, hơn một phần ba chúng là thuộc về yêu tinh.
Không phải tên yêu tinh nào cũng hèn hạ như Kat, dùng độc dược để chiến thắng đối thủ, rất nhiều trong số bọn họ tôn trọng truyền thống mà có một trận đấu tay đôi thực sự.
Thắng thì không nói, nhưng thua kết quả sẽ bị đặt lên tòa hiến tế này và trở thành một phần để mở ra cánh cửa thủy tinh.
Và tên phù thủy chiến thắng cũng không sống để ra ngoài được, tiếng ầm ầm lúc cắt ngang lời nói của con yêu tinh hẳn là dấu hiệu cho thấy cảnh cửa khổng lồ mở ra kho báu đóng lại, tên phù thủy phải ở đây trong 60 năm chờ đợi cánh cửa ngoài kia mở ra một lần nữa.
Nhưng làm sao mà chờ được, kể cả có ăn thịt, uống máu của con yêu tinh cũng không thể kìm cự được 60 năm. Vừa rồi, khi đi qua đám châu báu không phải cậu không nhìn thấy mấy phần xương vụn, mục nát.
Khoan nói tới việc làm thế nào để rời khỏi, trước Ambrose dành sự chú ý tới báu vật quý giá nhất bên trong tòa thủy tinh cung này đã.
Ravel cũng nhận ra và yên lặng chờ đợi, mười phút sau, viên thủy ting như uống lo máu, nó tự động bay trở lại vị trí cũ của mình, thế là một nghìn chấm đỏ đã hoàn thành.
Cả tòa cung điện rung lên, cánh cửa thủy tinh từ từ mở ra, lộ ra một hành lang thẳng tắp dẫn tới hai trụ đá cao hơn mười mét bên trong.
Ambrose và Ravel trong lòng hồi hộp bước vào, bọn họ đi qua hành lang bằng rất nhiều hàng cột thủy t*ng trùng điệp trông vô cùng đẹp đẽ, qua hành cột này chính là một đại sảnh, một khoảng không gian rộng lớn với phía xa là một ngai vàng.
Giữa đại sảnh này chính là trụ đá mà hai người đã thấy từ bên ngoài, dưới hai trụ đã là bốn cái xác khô của bốn tên yêu tinh trong tư thế quỳ bái. Bọn họ giống như đang chờ đợi, quỳ bái vị vua yêu tinh tiếp theo khi bước vào trong tòa thủy tinh cung này.
Đáng tiếc, chỉ có Ambrose và Ravel ở đây.
Ambrose nhìn quanh một vòng rồi tiến lên một dãy bậc thang dẫn lên hai trụ đá, Ravel thì đi sang cái còn lại, hai người im lặng bước lên đỉnh hai trụ đá.
Khi tới nơi, Cậu nhận ra ngay thứ bảo vật trên đó là gì…
Là cây quyền trượng của Vua yêu tinh, giống hệt trong bức khắc của cánh cửa kho báu ngoài kia… mà cái viên cầu tỏa sáng là một viên ngọc đen tuyền vô cùng xinh đẹp. Nó không tỏa sáng như cậu nghĩ, mà giống như mọi ánh sáng bị hút vào trong đó.
Ambrose không tự chủ bị hấp dẫn cầm lấy thanh quyền trượng, vuốt vé viên hắc ngọc trên đó, nhưng kia vừa chạm vào, một tiếng ‘cờ rắc’ vang lên. Viên ngọc này lại vỡ ra.
Ambrose sức sờ một chút, rồi trong đầu chửi ầm lên: “Đây là bảo vật hả, vừa động vào đã vỡ toác rồi.”
Ravel bên trụ còn lại theo phản xạ nhìn sang, thấy cảnh này, rồi đưa ánh mắt nhìn Ambrose như nhìn thằng phá của. Ambrose bất đắc dĩ nhún vai một cái, việc này cậu cũng chịu.
Có thể là cây quyền trường này đã bị hỏng sau cuộc chiến, và bốn con yêu tinh dưới kia khi mang nó lên đây đã vậy rồi.
Không để ý tới cái đồ tượng trưng này nữa, Ambrose nhìn sang bên Ravel, xem cô có cái gì. Đó là một khối tròn với những họa tiết kì lạ, đặc biệt trên đó có hình hai con rồng phun nửa bay xung quanh.
Khi Ravel nhìn thấy cái này, lập tức khuôn mặt trở lên đặc sắc, thấy thế, Ambrose tò mò hỏi:
“Cô nhận ra thứ này hả?”
“Đúng vậy… nó là chìa khóa để mở ra kho báu của Y Ddraig Goch.”
Ambrose nghe vậy giật mình, Y Ddraig Goch làm sao cậu không biết cái tên này, nó là tên của một con rồng và con rồng này chính là con rồng được in hình lên quốc kì của xứ Wales sau này.
Trong tiếng Wales, Y Ddraig Goch có nghĩ là con rồng đỏ vĩ đại. Trong câu chuyện về nguồn gốc của người Wales có ví von con rồng này đại diện cho bọn họ, những người Vortigern không chịu sự thống trị của người Anh cổ.
Ravel không để ý phản ứng của Ambrose mà nói tiếp:
“Trong nhà tôi có một miếng giống như vậy, là đồ gia truyền từ rất nhiều thế hệ rồi…”
Trầm ngâm một lúc, Ravel nhếch mép lên nói:
“Ha… sắp tới không nhàm chán nữa rồi… một cuộc phiêu lưu nữa đang chờ phía trước.”
Ambrose nghe vậy biết Ravel tính làm gì rồi, có vẻ sau cú lừa vừa rồi cô ta vẫn chưa hết sợ, thậm chí còn muốn mạo hiểm hơn trước.
Ravel nhanh tay cất cái chìa khóa vào trong túi mình, nhìn sang Ambrose nói:
“Bây giờ chúng ta trở lại chứ.”
Ambrose gật đầu, cậu đinh bước xuống thì bỗng nhiên một luồng ma lực không biết từ đâu trào ra. Nó rất mạnh, Ambrose suýt thì bị hất bay xuống dưới mặt đất.
Ravel bên cạnh không có đôi chân chắc khỏe như Ambrose, cô bé bị đánh bay từ độ cao hàng chục mét xuống đất.
Trên này, Ambrose ánh mắt nghiêm trọng được nhìn trở lại cây quyền trượng, viên ngọc đen kia nứt ra, luồng ma lực chính là ở bên trong đó…
Từ những vết nứt, những hạt li ti màu đen không ngừng phun ra, chính những hạt này là thứ phát ra ma lực… một giây ngắn ngủi tiếp theo, dám hạt đen li ti này tụ với nhau tạo thành một nhóm, giống như một đàn cá mòi dưới đại dương.
Ambrose bây giờ biết chúng là gì rồi, cậu lẩm bẩm:
“Obscurus.”