Max mất mấy phút mới đứng được dậy, Cho Chang thì sợ hãi đứng một chỗ, không dám tiến lên đỡ cậu ta. Max trên người đau nhưng khi nhìn biểu hiện của Cho Chang trong lòng càng đau, rồi nó nhìn về phía lão chột.
Đến bây giờ nó mới thấm thía lời cậu chủ thường nói: ‘Khi một con kiến bò trên sàng nhà không may bị dẵm chết, nó không có tội gì cả, chỉ là do nó nhỏ bé quá mà thôi. Nhỏ yếu chính là tội của nó.’
Max cảm thấy rõ ràng cả người bất lực, nó muốn cầm đũa thần tấn công lại, nhưng không thể. Vì nó biết nếu làm vậy có khi nó còn bị hành hạ thảm hơn.
Lão Moody làm người hơn nửa đời, nhận ra ngay thằng nhóc trước mắt mình đang e ngại, tên này hơn hở nói:
“Thằng chó, mày muốn làm gì, không lẽ mày muốn tấn công một vị giáo sư… ha ha… mày nghĩ mày là ai, không ai làm chỗ dựa cho mày đâu…”
…
Trở lại bên cạnh Ambrose, Wiliam đã tức sôi máu lên, định cầm đũa thầm lao vào sống mãi với lão Moody rồi, nhưng tên này đã bị Ambrose cho một cái bùa đông cứng cả người.
Nó tức quá, mãi mới nhìn sang nói một câu:
“Ambrose, tại sao chúng ta không can thiệp, với cậu thì quá dễ dàng ngăn cản...”
“Không, Max khác mọi người, cậu ta cần trưởng thành hơn…”
Đúng vậy, Max là một trong bốn người thuộc hội kín của Ambrose, trong đó có hai cô gái là bạn gái cậu, một người khác là Max.
Chỉ là tên này bên ngoài rất bình thường, nhưng ở sâu bên trong, từ nhỏ tới giờ đều có một sự tự ti không hề nhỏ. Nếu ở thế giới muggle thì tự ti về việc mình ngu ngốc, chậm hiểu, còn ở thế giới phù thủy thì tự ti về xuất thân Muggle của mình.
Việc tỏ tình với Cho Chang là một bước tiến lớn để Max rời khỏi sự tự ti kia, nhưng nó chưa đủ. Cần có một kích thích lớn hơn.
Ngoài ra, Ambrose còn muốn thử thách Cho Chang nữa, cô bé này theo Takagi miêu tả thì làm việc gì cũng tốt, chỉ là trong nội tâm không được quyết đoán cho lắm, dễ bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố bên ngoài.
Sau này nếu Max muốn tiếp tục mối quan hệ với Cho Chang thì cô bé này phải thay đổi, Cho Chang hiện tại không phù hợp một chút nào để vào sâu trong vòng tròn quan hệ của Ambrose. Với cậu, cô ta còn không giá trị bằng mấy thành viên khác của Invention Club.
Dù có tài giỏi đến mấy, nhưng lập trường không vững thì Ambrose làm sao tin dùng. (lập trường vững ở đây thiên về phía Ambrose).
…
Trở lại đám đông, Moody sau khi đe dọa mà không thấy Max phản kháng, cả người hắn thư sướng rồi lườm sang Cho Chang nói:
“Thế nào cô bé, quyết định của cô đâu?”
Cho Chang khuôn mặt trắng bệch, không dám nhìn cả Max lẫn lão giáo sư Chột. Cuối cùng cô bé chọn đi về phía Potter.
==== Thở dài ====
Sau khi đám học sinh tan đi hết, chỉ còn Max đứng cô độc một mình, cậu ta cả người như bị hóa đá, dù mấy tên bạn thân cùng nhà chồn có qua khích lệ, an ủi, nhưng không có hiệu quả chút nào.
Đến lúc này, tới lượt Ambrose ra sân, cầu đột nhiên hiện ra từ trong không khi, giọng thờ ơ nói:
“Vừa rồi sao người không đánh lại hắn?”
Max thân hình rung động, rồi giọng không một chút sức sống nói:
“Tôi không đánh thắng được… với lại không giải thích được chuyện gì cả.”
“Vậy là ngươi định giống như trước, định để bọn trẻ con bắt nạt mãi như vậy sao…” Ambrose giọng tiếc nuối nói.
“Không phải. Ông ta mạnh hơn tôi…”
“Do người quá yếu phải không.”
“Phải. Tôi chỉ là ma pháp sư cấp 3 thôi, còn ông ta là cấp 4. Làm sao có thể…”
Ambrose sánh mắt thay đổi nhìn Max, cậu dơ chân ra đạp một cái, thân hình to lớn của tên này bay vút đi về phía trước cả chục mét.
Không dừng lại, Ambrose tieps tục đá cho tên nay ba cái nữa, vừa đánh cậu vừa nói:
“Không phải do tu vi của ngươi yếu hơn hắn, mà là do tâm của người yếu… Hừ, ngươi để bạn gái mình bị dọa sợ đến vậy, để cô ta bị ép buộc đến như thế… Mi không cảm thấy mình vô dụng hả?”
Max khuôn mặt giờ xưng lên như bị ong đốt, cậu hét lên:
“PHẢI. LÀ TÔI VÔ DỤNG.”
Nói xong, tên này khóc rống lên như trẻ con, Max mấy năm nay cố gắng rất nhiều, danh tiếng của cậu ta ở giới phù thủy nào không trả giá bằng mồ hôi và nước mắt.
Một phần rất lớn là vì cha mẹ của Max, vợ chồng Oliver không bao giờ ép buộc con, nhưng cái kì vọng vô hình họ đặt lên Max khiến cậu ta nặng lề. Dần dần, Max phải đắp lên trên người mình từng lớp ngụy trang, học sinh ngoan ngoãn, học tốt, thể thao giỏi, đạt nhiều thành tích trong Quicditch.
Kể cả việc nó cứng rắn đinh giơ cú đấm cho Potter một phát vừa nãy cũng là ngụy trang, nếu Max cầm đũa thần ra thì khác.
Việc này không khó để nhận ra, cả Ambrose và Fayola đều biết qua những lần họp mặt nho nhỏ, chỉ là hai người để cho tên này tự nhận ra và tự cải biến thôi.
Nhưng từ năm này sang năm khác, Max vẫn vậy, không tiến triển chút nào. Theo Fayola thì có lẽ chỉ năm sau thôi là tên này sụp đổ, và nó không có khả năng đột phá lên ma pháp sư cấp 4, như vậy thì mọi đầu tư của cậu đổ xuống sông xuống biển hết sao.
Vì thế, đứng trên lập trường là cậu chủ, và trên lập trường là người bạn thân, Ambrose không đồng ý cho Max bị như vậy.
Lần này là một cơ hội từ trên trời rơi xuống, Ambrose phải nắm bắt nó, cuối cùng thì lão Moody không phải không có ích với Ambrose.
Chờ đến khi Max khóc xong, Ambrose mới nói:
“Đứng dậy đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Ambrose hài lòng gật đầu, cậu nghe thấy trong giọng nói của Max đã nhẹ đi rất nhiều, Ambrose nói tiếp:
“Tôi sẽ xin nghỉ cho cậu, về chuẩn bị hành lý. Chuyện tiếp theo thì bác Baemyn sẽ xử lý…”
“Vâng ạ.”
“Max, cậu nên biết nếu đi theo tôi thì khoảng thời gian tiếp theo đây vô cùng gian khổ, và sau này cũng cực kì nguy hiểm… Bây giờ cậu quay đầu lại vẫn kịp.”
“Không. Tôi không hối hận, từ nhỏ tôi đã quyết định rồi, Baemyn sư phụ cũng đã nói.” Max giọng nói kiên quyết.
Nhưng rồi cậu ta hơi trầm xuống nói:
“Chỉ là Cho Chang…”
“Việc đấy cậu không cần lo, ở đây có tôi và Fayola, không ai có thể làm gì cô ấy cả.”
“Cảm ơn cậu chủ.”
“Ừ, bây giờ đi đi.” Ambrose nói xong quay lưng trở lại lâu đài.
Nhưng cậu không biết vào lúc này trong văn phòng hiệu trưởng cũng diễn ra một cuộc tranh luận nảy lửa không kém.
“Ngài Dumbledore, ngài phải giải thích với tôi: Tại sao Potter lại như vậy?” Giáo sư Mcgonagall khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, bàn tay tí nữa thì chỉ thẳng vào mặt lão Dumbledore.
Bên cạnh và, giáo sư độc dược Snape mặt mũi vô cùng khó coi, ông ta đứng bên cạnh bà giáo sư nhìn chằm chằm ông hiệu trưởng, hiển nhiên ông này cũng có ý muốn chất vấn.
Hai người họ vốn đang trong văn phòng, thì được học sinh báo cáo về việc giữa Potter, Max Swans và Cho Chang; có cả lão Moody nữa.
Có đến mơ bọn họ không nghĩ Potter lại hành động như vậy, thằng bé lại độc miệng chửi bởi người khác, còn Moody thì hành xử không khác gì đám cặn bã Tử thần thực tử, thứ mà lão dành hơn nửa đời người để bắt nhốt vào Azkaban.
Cả hai đang định chạy tới để dàn xếp vụ việc này, nhưng lại bị tin từ ông hiệu trưởng Dumbledore chặn lại, ông ta gọi ba người đi tới văn phòng của mình.
Nên giờ cả hai có mặt ở đây, bà giáo sư Mcgonagall trực tiếp thể hiện sự bất mãn của mình, trong khi Snape ân trầm hơn, không nói nhiều mà dùng cử chỉ ánh mắt để thể hiện quan điểm.
Dumbledore chưa nói gì ra hiệu cho hai vị giáo sư ngồi xuống nói chuyện, rồi ông vẫy tay biến ra ba cốc nước bí ngô.
Khi thấy hai vị giáo sư không có tâm tình uống nước, Dumbledore mới nói, nhưng khi lão ta vừa mở miệng thì cả hai người kia đều giật mình không thể tin được:
“Giáo sư Moody hiện tại là đồ giả.”
“Cái gì… Có người trà trộn và trong Hogwarts?” Giáo sư Mcgonagall thốt lên.
Còn ông Snape lại nghĩ sâu hơn:
“Hắn đến lúc nào… Không lẽ ngay từ đầu năm học, hôm khai giảng.”