Xấu hổ quá, cô nhóc chui tọt vào chăn, tiện thể đá Ambrose ra ngoài.
“Bạn sướng thật, trong khi mình phải dậy sớm để nấu thuốc thì cậu lại ngủ ngon tới tận giờ vẫn chưa tỉnh. Lại còn ra tay với Hermione nữa. Tuy trong luật của phù thủy không có quy định về tuổi kết hôn, nhưng luật Muggle có đấy nhé…”
“Làm sao có chuyện đó, đến con thú còn biết con nào đủ lớn để … mà, mình làm tới mức như vậy. Hơn nữa không phải như cậu nghĩ đâu. Hôm qua là do Hermione bị ảnh hương…”
Ambrose mất tới năm phút để giải thích cho Fayola hiểu, không phải cô bé không hiểu mà cố tình không hiểu làm khó Fayola.
Cuối cùng, gay không thèm để ý Ambrose nữa, mà đi tới hỏi thăm Hermione cho chính xác, cuối cùng xác nhận không có chuyện gì xảy ra, Fayola mới dịu đi sắc mặt,
Cô bé đưa cho Hermione một lọ thuốc màu cam và bảo:
“Đây là thuốc của em, uống đi sẽ khá hơn… còn về chuyện đến mùa động dục... “
Fayola cũng không biết phải giải quyết thể nào, bình thường khi mèo đen mùa này thì cần tìm cho nó phối ngẫu là xong, hoặc dứt khoát triệt sản nó đi.
Nhưng đối với Hermione lại khác, cô bé là con người, còn nhỏ tuổi như vậy không lẽ bắt đi tìm phối ngẫu… không biết có loại thuốc nào giúp giảm lượng hóc - môn sinh dục này không nữa… mà có giảm thì kiểu gì cũng ảnh hưởng tới phát triển sau này của Hermione.
Thấy chị Fayola nhau mày suy nghĩ, cô bé biết chị ấy đang nghĩ cách cho mình bèn nói:
“Không sao đâu chị Fayola, cho… cho em ở lại đây với anh Ambrose cũng được, hôm qua… cũng vượt qua được rồi mà..” Cô bé hai má đỏ hơn cả quả gấc, len lén nhìn Ambrose nói.
Đừng tưởng Hermione mới chỉ mười ba tuổi, nhưng ở trường tiểu học muggle người ta dạy bọn nhóc biết cách phòng tránh thai rồi đó. Chứ nào giống ở thế giới phù thủy, con cái mù tịt về chuyện này.
Fayola nghe vạy trừng mắt cảnh cáo nhìn Ambrose một cái rồi nói:
“Chuyện này để chị tính, nếu Ambrose có hành động gì, gọi chị, chị cho tên này ra tòa chứ không phải chơi.”
Ở Anh quốc có một đạo luật rõ ràng, bất kì hành vi quan hệ tình dục với trẻ em dưới mười sáu tuổi đều bị một hình phạt chung là ‘thiến bằng hóa học’, thậm chí nặng hơn còn bị ‘thiến’ bằng giải phẫu.
“Được rồi, tớ chịu thua được không? Nếu vậy, tối nay cậu cũng sang đây ngủ cùng cô bé là được…”
“Hừ. không phải chiếm tiện nghi.”
….
Miệng Fayola cứng như vậy nhưng tối hôm đó cô bé quả thực tới phòng của cậu để ngủ, chuyện tối hôm qua tuy không diễn ra lần nữa, nhung Hermione cứ chằn chọc mãi không ngủ được, chỉ tới khi lại chui vào chăn của Ambrose thì cô bé mới chợp mặt được.
Fayola thấy thế bất đắc dĩ không làm được gì bèn cũng nhảy sang ngủ cùng luôn, thế là Ambrose nhà ta được thể ngủ chung với hai cô gái.
Mấy ngày hôm sau tình hình không khá hơn là bao nhiêu, nhưng Ambrose lại phát hiện một trò hai, cậu một tay cầm cái cần câu có buộc một túi bùm nhùm chuyên dành cho mèo chơi tung qua tung lại, trong khí Hermione thì nhảy tới nhảy lui muốn bắt được.
Có đến chết Ambrose cũng không ngờ cô bé lại bị ảnh hưởng bởi tính mèo lớn như vậy, sau khi chơi xong, Hermione mệt lừ ngồi xuống ghế bất mãn nói:
“Anh Ambrose.. em đâu có phải là mèo đâu mà… meo moe…”
Cô bé đang nói thì cái cần câu lại chạy qua trước mặt, lập tức Hermione vồ lấy cái cục bông bông trên đó.
“Hừ… em không đùa mà. Em đâu có phải mèo.”
Thấy hai má cô bé xưng lên, Ambrose cười đi tới vuốt vuốt hai cái tai mèo nói:
“Ha ha.. anh biết nhưng không kìm nén được, đáng yêu quá.”
Vuốt vuốt mấy cái nữa, Ambrose biết sau hôm nay hai đôi tai mèo này biến mất rồi, thở dài tiếc nuối, cậu nói:
“Thôi đi, chúng ta xử lý cái tai còn lại là xong.”
Hermione nghe vậy vui hẳn lên nói:
“Vâng. Nhanh anh Ambrose, chị Fayola đợi ngoài kia rồi, nhanh…”
Hai tiếng sau, trong ánh mắt đáng tiếc của Ambrose, cô bé mèo của cậu mấy hôm nay trở lại thành Hermione như trước, chỉ là trông cô bé xinh hơn lên nhiều, có lẽ đây là một lợi ích của việc biến thành con vật đáng yêu như mèo, thử tưởng tượng nếu là con nhím mà xem.
Cả người Hermione mọc lên đầy gai, làn da xám đi, sần sủi bởi các lỗ tiết dịch da khổng lồ của loài này, thậm chí đôi răng cửa quá khổ của cô bé cũng dài ra gấp đôi.
Nhắc mới nhớ, lúc chỉnh lại hàn răng cho Hermione, Ambrose cố ý nhắc Fayola giữ lại cặp răng nanh hơi dài một chút, công thêm việc thu nhỏ đôi răng cửa.
Giờ khuôn mặt cô nhóc này trở lên hài hòa hơn bao giờ hết, nếu trang điểm một chút thì có thể so với Fayola đang đứng bên cạnh.
“Được rồi, coi gương đi ưng không?”
“Ôi… em cảm ơn anh chị…” Hermione sung sướng nói.
=====
Kì nghỉ giáng sinh kết thúc, tất cả học sinh về trường trong sự bồn chồn, trước kì nghỉ, không khí trong bọn chúng đã rất căng thẳng vì có hai cuộc tấn công học sinh, tuy không biết còn nữa không nhưng có ai mà không sợ.
Nhất là mấy học sinh gốc Muggle, vốn thuộc thế yếu này càng sợ hãi không dám đi đâu một mình, co cụp lại với nhau.
Không để ý tới tình hình này, Ambrose và Fayola tiếp tục cuộc thực nghiệm khắc mạnh ma thuật của hai người.
Cho tới khi cậu và Fayola nhận được tin của ông hiệu trưởng:
“Trò Karling và Trò Fayola.
Ta nghĩ thời gian của Fawkes sắp đến, chiều này hai vị làm ơn tới văn phòng của ta được không. Mật khẩu là Kẹo tranh.
Dumbledore.”
Hai người sau đó vội vàng mang theo tất cả mọi thứ cần thiết để phục sinh quả trứng phượng hoàng, rồi chạy tới hành lang tầng thứ bảy, nơi đặt văn phòng của ông hiệu trưởng.
Bất ngờ, phía đối diện là giáo sư Mcgonagall và Harry Potter hai người, trông bà giáo sư khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng.
Trong khi thằng nhóc Potter lại trắng bệch như mắc bệnh thiếu máu, trông nó vô cùng hoảng hốt, không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Ambrose lên tiếng:
“Xin chào giáo sư Mcgonagall, giáo sư cũng tới gặp thầy hiệu trưởng ạ.”
Bà giáo sư giờ mới nhận ra Ambrose và Fayola hai người nói:
“Là hai trò… hai trò tới đây làm gì?”
Ambrose nhìn ra là có chuyện đột xuất đây, nếu không ông hiệu trưởng sẽ không hẹn hai nhóm người không liên quan tới nhau tới cùng một lúc.
Ambrose đưa cho bà giáo sư phong bì thư mà ông hiệu trưởng đã viết và nói:
“Là giáo sư Dumbledore hẹn bọn trò tới đây, còn ngài thưa giáo sư?”
Mcgonagall đọc xong bức thư nói:
“Vậy thì hai trò mang cậu Potter vào trong đi, ta còn có chuyện phải giải quyết, nếu ngài Dumbledore có hỏi thì hai trò cứ trả lời là một học sinh khác đã bị tấn công.”
Nói rồi, bà giáo sư vội vã chạy xuống cầu thang, có lẽ sự việc lần này khá là nghiêm trong đây.
Potter giờ mới được cơ hội lên tiếng chào hỏi:
“Chào anh Ambrose, chị Fayola. Không phải do em làm đâu.”