Trước khi rời khỏi nhà cô không quên gọi điện đến bệnh viện đặt chỗ để khám bệnh với bác sĩ Pierre. Mặc dù người trợ lý nói giá khám của bác sĩ Pierre rất cao và phải đợi lâu và tư vấn cho cô những bác sĩ khác nhưng cô gái không ngại giá cả cũng không ngại chờ, liền nhanh chóng xác nhận thông tin để đặt lịch.
Cô lái xe thong thả bon bon trên đường, canh vừa đúng đến giờ hẹn liền đỗ xe vào bãi xe và bước vào bên trong. Mặc dù đeo kính đen cho đi hơn nửa khuôn mặt nhưng từ bãi đậu xe cho đến khu vực phòng khám ai ai cũng nhìn cô. Không ít người há hốc mồm nhanh tay lấy điện thoại ra chụp hình cô. Xung quanh không ít lời xì xào.
“Ôi trời ơi, có phải đây là mơ không?”
“Lần đầu tiên tôi được gặp Iris Burrow ngoài đời. Thật là không ngờ được.”
“Xem đi, mĩ nhân lai Ấn đình đám của năm đang đi ngang qua tôi.”
“Ôi, ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trong phim.”...
Hàng tá lời bàn tán bay theo từng cái sải chân của cô gái mang tên loài hoa Iris. Cô diễn viên đang nổi danh của làng điện ảnh Hollywood. Với dáng người chuẩn mực và gương mặt quyến rũ cùng tài năng diễn xuất cô đã nhanh chóng trở thành cái tên thần tượng của giới trẻ Mĩ. Hơn nữa, cô còn là diễn viên kín tiếng và kén chọn phim để tham gia cho nên những bộ phim có Iris Burrow đóng đều gây sốt và khiến giới trẻ tò mò hơn về đời tư của cô.
Iris bước vào khu vực quầy đăng ký thì lập tức được mấy y tá bâu vào xin chữ ký. Cô đã quay mặt đi rồi mà vẫn khiến trái tim của họ đập thình thịch, rồi trầm trồ: “Thật là quá xinh đẹp! Đúng là nữ thần của làng điện ảnh.”
Đúng là Iris rất kiêu hãnh về tài năng và cũng rất là tự tin về vẻ ngoài của mình, nhưng cô không hiểu sao trước mặt bác sĩ Pierre anh lại không tán thưởng điều đó. Tệ hơn anh còn không biết cô là ai. Iris bước vào phòng khám của Pierre, anh đang tập trung đọc hồ sơ bệnh án mà cô nói với y tá rồi ngẩng lên nhìn cô nở nụ cười xã giao lịch thiệp. Anh hỏi qua một số thông tin về cô xem có chính xác chưa rồi bắt đầu đi vào hỏi các vấn đề bệnh lý. Hoàn toàn không tỏ ra chút thái độ thưởng thức nào đối với nhan sắc kiều diễm của Iris.
Lần đầu tiên có người đối với mình như vậy khiến Iris vô cùng ngạc nhiên. Cô nhìn quanh phòng khám của anh. Trên bàn trà vẫn có cuốn tạp chí cũ mà ảnh bìa chính là cô nhưng rủi thay anh lại dùng nó để kê hộp bánh. Mà cho dù là như vậy thì lý nào anh lại không có chút ấn tượng về gương mặt và sự nổi tiếng của cô? Chưa kể tên cô còn nằm to như vậy trên hồ sơ bệnh án cùng ngày tháng năm sinh. Vậy mà anh ta hoàn toàn không hỏi han đề cập hay nói gì về chuyện này. Như vậy là sao? Một ngôi sao lớn như cô thật không thể chấp nhận được người ta thờ ơ và lãng quên mình được. Anh ta không biết đến cô, cô sẽ khiến anh ta nhớ suốt đời.
Pierre nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình có vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì đó xa vời thì liền gọi tên cô: “Cô Burrow! Cô Burrow!”
Iris giật mình nhìna nh rồi lên tiếng ậm ừ. Pierre theo trình tự hỏi cô: “Cô thấy đau đầu từ khi nào?”
Iris sau khi nghe câu hỏi liền được thể xả giận, cô nói một tràng dài nhanh như súng liên thanh: “Lúc một giờ mười tám phút trưa ngày hôm nay khi tôi đang lại xe trên đoạn đường hẹp từ trung tâm thành phố về khu biệt thự Pearl phía Đông Los Angeles thì có gặp phải một vụ tai nạn. Người đàn ông đó lái xe với tốc độ rất nhanh va vào tôi khiến đầu xe của tôi bị hỏng và đầu tôi bị va chạm. Nhưng anh ta không quan tâm đến tôi, còn vu khống tôi dàn cảnh sắp đặt. Tệ hơn anh ta còn bỏ lại tôi trên đường rồi rời đi. Từ lúc đó đến giờ đầu tôi đau như búa bổ. Tôi nghĩ mình đã bị chấn thương sọ não. Bác sĩ Pierre, anh là bác sĩ tài giỏi cũng là người sáng lập bệnh viện tư nhân bề thế nhất Los Angeles, tôi tin anh sẽ không vô trách nhiệm như gã đàn ông kia có phải không? Xin anh hãy cứu lấy tính mạng tôi. Anh thấy đó, năm nay tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi, vẫn còn trẻ và vẫn còn muốn sống vui vẻ trên cõi đời.”
Pierre nghe đến đây liền há hốc mồm hiểu ra lý do anh phải tiếp chuyện bệnh nhân này. Iris định nói thêm gì nữa nhưng đã bị Pierre chặn lại: “Đủ rồi, không cần nói thêm nữa. Nếu tôi nhớ không lầm thì khi đó có người mở to mắt ra nói rằng nụ hôn đầu tiên không thể ngu si mất đi như vậy trong khi tôi đang cố xem vết thương của cô.”
Iris liền cười xoà, giả lãng: “Anh đã nhớ ra tôi rồi sao bác sĩ Pierre?”
Pierre liếc mắt nhìn cô rồi đóng tập tài liệu lại, lắc đầu nói: “Cô Burrow, nếu cô muốn đùa nghịch vui lòng đến nơi khác. Có rất nhiều bệnh nhân đang chờ tôi khám cho họ. Phí dịch vụ của tôi trả theo giờ, mong cô đừng lãng phí tiền bạc.”