Cô vui vẻ ngồi vào bàn, nở nụ cười hạnh phúc như ánh ban mai và cầm dao nĩa lên để bắt đầu ăn.
Iris vừa ăn vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Pierre anh nấu ăn thực sự rất ngon.”
Pierre mỉm cười, cởi tạp dề ra treo lên rồi mở tủ lạnh lấy ly nước cam vừa vắt xong đưa cho cô: “Nước cam của em đây.”
Iris vui vẻ đó lấy ly nước từ tay anh và nói: “Cám ơn.”
Pierre nhìn nửa khuôn ngực trần phơi ra của cô thì trong đầu liền xuất hiện ý nghĩ u ám. Iris đang uống nước cam tự nhiên cảm nhận được có cái gì nóng nóng đang hướng về phía mình, cô liền ngẩng lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt Pierre đang chăm chú ngắm nhìn mình. Iris ngại ngùng lấy tay che che lại rồi khéo léo hỏi: “Anh không ăn sáng sao?”
Cô hướng mắt về chiếc ghế đối diện ra hiệu cho anh ngồi. Pierre không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi quay lưng đi về phía chiếc ghế đối diện cồn cào ngồi xuống.
Anh ăn rất chậm và cũng thong thả, phần lớn thời gian chỉ chú tâm vào cái chữ v nho nhỏ ở cái khăn tắm kia. Iris nhìn thấy ánh lửa trong mắt Pierre, cô không nói gì chỉ yên lặng an phận cúi đầu mà ăn. Chân Pierre lúc này chịu không nổi cũng bắt đầu di chuyển trên cặp chân trần của Iris.
Iris bị nhột nên không ăn được khiến cô khó chịu cau mày co chân về. Để phá vỡ không khí yên lặng đáng sợ như sóng ngầm này, Iris liền lên tiếng hỏi: “Pierre, ai dạy anh nấu ăn vậy?”
“Mẹ anh”- Pierre đáp gọn. Chân vẫn không buông tha, cứ nhích tới cọ cọ vào bắp chân của cô.
Iris đưa mắt lườm anh rồi rút chân về hết mức có thể, rồi lại hỏi một câu không liên quan đến hoàn cảnh: “Mẹ anh cũng là bác sĩ sao?”
“Ba mẹ anh đều là giáo sư Y khoa của trường Đại Học ở Paris.” - Pierre nói cho thỏa thắc mắc của Iris nhưng chân anh thì vẫn không thôi ngọ nguậy.
Đến lúc này, Iris liền đứng lên và nói: “Em ăn xong rồi, em đi rửa tay trước đã.”
Lúc đứng lên, cô còn lấy tay gãi gãi đuôi mắt ra vẻ suy nghĩ: “Có lã em nên gọi người mang quần áo sang đây.”
Bỏ mặc suy nghĩ hay lời nói của Iris, Pierre liền chùi mép rồi đứng lên phán một câu: “Chuyện đó tính sau.”
Iris nghe giọng anh lạnh lùng còn tưởng mình làm sai chuyện gì, định quay lại hỏi vì sao anh nói giọng lạnh lùng như vậy, thì không ngờ chiếc khăn tự lúc nào đã rơi xuống khỏi người mình. Theo phản xạ, cô lấy tay che thân nhìn người đàn ông trước mặt.
Chiếc khăn trong tay Pierre bị nắm đến nhăn nhúm một góc rồi vứt đi không thương tiếc. Mắt anh trước sau vẫn hướng về một người và chiêm ngưỡng cô như một kiệt tác mà Thượng Đế tặng riêng cho mình.
Bức tường phía sau nhanh chóng trở thành điểm tựa cho lưng của Iris sau những va chạm đầu tiên của anh. Khuôn mặt mềm mịn của cô được anh nâng niu trong lòng bàn tay, nồng nàng áp môi hôn hít. Iris nhắm mắt tận hưởng cảm giác gần gũi mà Pierre trao tặng đến lúc không chịu nổi nữa cô liền đưa tay cởi áo của anh ra. Bàn tay thon dài của cô gái mơn trớn từng tấc da thịt trên khuôn ngực săn chắc của người đàn ông khiến anh từng hồi tê dại.
Những tiếng hôn phát ra đến đâu, từng dấu hôn hiện lên đến đó. Lần đầu tiên, Pierre được chiêm ngưỡng hình ảnh thực của Iris chứ không phải trên phim. Đến bây giờ nah mới biết, cô không nói dối anh. Thân hình của cô hoàn toàn khác những thước phim nóng bỏng kia. Thân hình này của cô quả thật là bí mật chỉ dành riêng cho anh khai phá.
Sau từng hồi va chạm hôn hít phía trên, Pierre liền quỳ xuống, ngẩng mặt phả khí vào nơi bí mật thầm kín của Iris khiến cô co người điên dại. Anh cuồng dã hôn hít cho thỏa lòng ghen tuông khi vô tình làm mất vật nhỏ của cô.
Pierre ngẩng mặt lên nhìn Iris, miệng anh ướt át nói ra lời sở hữu dọa nạt: “Nơi này từ giờ đã là của tôi. Em phải giúp tôi chăm sóc nó thật tốt. Nhớ cho kỹ, nó chỉ được như thế này với tôi mà thôi.”
Iris nghe xong liền ngoan ngoãn gật đầu. Đến giờ cô mới tin rằng đàn ông là động vật ghen tuông nhất thế giới bên cạnh đàn bà. Dù cô có ghen đến mức thấy ai sáp gần anh liền cho ăn tát thì cũng không ngờ Pierre của cô lại là người có tính sở hữu ghê gớm và ngang tàng như vậy. Rõ ràng là còn ghen hơn cả cô nữa.
“Em đang nghĩ gì vậy?” - Câu hỏi của Pierre làm Iris giật mình.
Cô biết đầu óc mình lơ đãng đã khiến anh không vui nên liền nói: “Em chỉ nghĩ xem vì sao anh lại có máu ghen như vậy.”
Ngón tay Pierre khẽ lướt qua mép lau sạch những giọt nước trên khóe miệng, gương mặt hài lòng như được ăn xong một món ngon, thong thả hỏi: “Em lại nhớ đến chuyện con Becgie sao?”