“Wow...” - Nghe xong ai nấy đều tròn mắt kêu lên.
Sau đó Iris liền nói: “Chị Bảo Hân à, chị có nhận cho em góp vốn không? Để em có cơ hội họp tác sinh lời. Giờ em đang thất nghiệp đây.”
Bảo Hân nghe xong liền nói: “Em là ngôi sao lớn, có thêm em ủng hộ thì còn gì bằng. Nhưng nói thật là chị rất mong chờ phim của em. Cho nên mong em sớm ngày quay lại đóng phim cho chị xem.”
Iris nghe thấy cũng vui vẻ chạm tay vào bụng mình. Chiếc áo cưới trắng ôm gọn chiếc bụng phẳng lì vẫn chưa có dấu hiệu gì rõ rệt của sinh mệnh mới. Cô khẽ mỉm cười, nhìn xuống bụng rồi nói: “Em có em bé rồi cho nên em muốn dành thời gian cho con cái và chăm sóc cho Pierre. Chuyện quay lại giới điện ảnh hãy để sau đi.”
Bảo Vy nghe vậy liền mỉm cười khen ngợi: “Pierre thật may mắn khi cưới được người vợ như em. Phụ nữ bây giờ có tư tưởng thoáng và có khuynh hướng coi trọng sự nghiệp hơn. Nhất là đối với những người trong làng giải trí như em thì họ càng muốn tranh thủ thanh xuân tươi đẹp của mình để nổi tiếng, để kiếm tiền và lưu danh trong nghề nghiệp kén tuổi này. Không phải ai cũng nghĩ cho gia đình như em.”
Iris nghe Bảo Vy khen mình thì cô liền mỉm cười cám ơn, nhẹ giọng nói: “Thanh xuân này của em nếu có thể dành để lo cho gia đình và những đứa con của tụi em thì em cảm thấy rất đáng.”
Bảo Vy, Bảo Hân và Hạ Lê nghe xong thì liền vỗ tay tán thưởng. Sau câu nói này ai cũng giống như đang nhìn lại chính mình, nhìn lại một thời thanh xuân đã qua. Một thời tuổi trẻ dù có oanh liệt đến thế nào thì hạnh phúc nhất vẫn là được ở bên cạnh người đàn ông và những đứa trẻ của mình. Không ai bảo ai, tất cả lại tự nhiên hướng mắt về đám trẻ nhà mình.
Ở một góc của vườn hoa , mấy đứa nhóc đang tụ tập chí chóe với nhau thì bỗng nhiên có một giọng gọi lớn phát ra: “Phan Lục An Khê!”
Tiếng gọi này chói tai đến mức luôn khiến cho An Khê nheo mày chán ghét nhưng cũng không bao giờ lẫn vào ai khác. Cô bé năm tuổi không thèm nhìn lên cũng biết là ai đang gọi mình. Cô chờ cho đối phương đến gần rồi mới nhảy lên hét lớn: “Đoàn Cao Hoàng Tinh Nhật! Năm nay anh đã vào cấp Hai rồi phải không?”
Tinh Nhật mặc bộ âu phục sang chảnh hất mặt đáp: “Đương nhiên rồi, anh đương nhiên đã là học sinh cấp Hai rồi. Đâu phải giống như em, lớp một còn chưa được học.”
An Khê biết Tinh Nhật chê mình thì liền bĩu môi lắc lắc hai bím tóc nói: “Anh đã học cấp Hai rồi mà sao không có chút lịch sự vậy. Anh gọi An Khê không được hay sao mà phải kêu cả họ tên của em ra?”
“Vì tên của em đặc biệt.” - Tinh Nhật chờ An Khê vừa dứt lời thì đáp ngay.
An Khê lại đáp tiếp rằng: “Tên anh mới đặc biệt, dài đến năm chữ.”
Tinh Nhật gật gù nói: “Đương nhiên rồi, gia tộc nhà anh rất có tiếng tăm, đâu phải ai cũng có thể mang họ Đoàn Cao Hoàng như anh.”
Anh Khê nghe xong liền bĩu môi chê bai: “Anh lại định nói là chữ ký của anh sẽ thay đổi cả GDP của cả Thế Giới phải không?”
“Đúng vậy!” - Cậu nhóc Tinh Nhật chải đầu láng mướt gật đầu rất lẹ.
An Khê giả vờ tạo ra động tác ói để chế giễu Tinh Nhật: “Oẹ... quá khoe khoang rồi. Sau này em sẽ cho anh thấy ai mới là người thay đổi GDP của Thế Giới. Hãy chờ đấy!”
Tinh Nhật nghe xong liền cười lớn, vỗ đầu con nhóc năm tuổi trước mặt mình, giễu cợt: “Dựa vào em sao? Haha...buồn cười quá! Chờ em cao hơn tí nữa đi để khỏi phải ngửa cổ nói chuyện với anh.”
An Khê ghét nhất là người ta chê mình lùn, cho nên bị Tinh Nhật trêu chọc liền khóc rống lên chạy lại mách với Tinh Vân. Lúc này Tinh Vân và Nam Phong cùng Vân Nguyệt cũng đang đi đến. Vẫn như mọi lần, hai cô nhóc trạc tuổi nhau cũng rất nhanh nói chuyện và chơi chung với nhau.
Đoàn Nam Phong và Tinh Vân bước đến chỗ của cô dâu chú rể, áy ngại xin lỗi vì trễ chuyến bay nên không đến sớm hơn được.
Tinh Vân vẫn như trước đây, tinh tế cao quý, nhã nhặn nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi hai bạn. Bởi vì gia đình mình có chút trục trặc với chuyên cơ cho nên phải đặt vé bay của hãng hàng không. Vậy là bay về Los Angeles muộn.”