Mục lục
Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Iris lấy tay sờ vào đầu và nói: “Đầu tôi đau lắm.”



Nghe thấy như vậy, Pierre khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng cởi băng ra cho cô. Đi theo từng động tác khéo léo của anh là mảnh băng trắng được cởi ra. Đầu Iris lúc này đã bị cạo trọc, vết sẹo trên đầu do phẫu thuật cũng đã lành nhưng nhìn qua rất đáng sợ. Mẹ cô nhìn thấy liền che miệng kêu lên rồi ngả đầu vào lòng ba cô khóc nức nở. Ba cô không biết bị ai nhập cũng theo quán tính vỗ về mẹ cô mà quên rằng mắt mình đã ứa lệ.



Iris nghe thấy tiếng kêu thì liền hỏi Pierre: “Anh có thể cho tôi mượn cái gương không?”




Pierre không muốn Iris soi gương lúc này nhưng anh không muốn làm phật ý cô khiến cô bị xúc động cho nên quay sang nhìn cô y tá đứng cạnh. Cô Y tá nhìn thấy Pierre ra hiệu liền gật đầu rồi vội chạy ra ngoài lấy cho Iris cái gương. Cô nhìn thấy gương mặt vừa tháo băng của mình và cái đầu trọc lóc chi chít sẹo thì liền la toáng lên đánh rơi cả cái gương xuống sàn vỡ vụn.



Pierre khẽ cúi người, ngồi xuống bên cạnh cô, an ủi: “Không sao đâu, sau này tóc sẽ che lại hết. Mặt của em ít ngày nữa sẽ không còn nhìn thấy sẹo nữa. Không cần hốt hoảng.”



Iris vừa tỉnh lại, đầu cô rất đau và choáng váng đến mức không nhớ nổi ai hay chuyện gì xảy ra. Cô chỉ biết ôm mặt tấm tức khóc vì quá sợ hãi hình ảnh trong gương. Pierre ôm lấy cô vào lòng, bờ ngực rộng phút chốc đã ướt đẫm nước mắt.



“Iris, không sao đâu con. Mẹ sẽ cho con đi thẩm mĩ xóa hết những vết sẹo này.” - Bà Laura nhẹ nhàng bước tới an ủi con.





Ông Daniel cũng tiến lại gần an ủi con gái: “Phải đó con à. Sẽ không sao đâu. Con tỉnh dậy là tốt rồi.”



Đây là lần đầu tiên mà hai người này có cùng ý kiến, dù họ có những cách sống của riêng mình nhưng họ có chung một người con, chung một nỗi lo lắng và chung một tình yêu thương.



Lúc này, Iris mới ngẩng lên, ngơ ngác hỏi: “Tôi là con của hai người sao?”



Câu hỏi này khiến cả ba người kinh ngạc nhưng bà Laura và ông Daniel đầu nghĩ rằng do Iris giận bọn họ nên trách cứ.



Bà Laura dịu dàng nói: “Iris, mẹ xin lỗi. Tất cả là lỗi của mẹ. Do mẹ không chăm sóc con cẩn thận khiến con chịu nhiều tổn thương. Ta thật không xứng làm mẹ của con mà.”



Ông Daniel cũng ngậm ngùi nhận lỗi với Iris: “Ba xin lỗi con. Ba đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Bao nhiêu năm nay ba cũng không đến thâm nom chăm sóc dạy dỗ cho con. Con nói phải lắm, ba không xứng làm ba của con.”



Iris nghe hai người khóc lóc thút thít nhận lỗi một lúc thì ngớ người ra, khẽ hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tôi không nhớ gì cả?”







Nghe đến đây, Pierre và ba mẹ cô liền giống như bị bất động. Họ đưa mắt nhìn Pierre tỏ vẻ e ngại. Pierre cố giữ bình tĩnh, khẽ hỏi: “Iris, em có nhớ tên anh không?”



Iris ngây người chỉ vào mặt mình hỏi lại: “Tôi tên là Iris sao?”



Pierre cố nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt ấy lúc này có nhiều bỡ ngỡ và đầy thắc mắc về thế giới xung quanh mình. Tuyệt không có một tia giả dối. Điều này khiến Pierre bắt đầu sợ hãi.



Anh gấp gáp hỏi: “Iris, em thật không nhớ anh sao?”



Iris thấy Pierre giữ vai mình không ngừng rung lắc thì sợ hãi nói: “Anh là ai? Tôi không quen anh.”



Ba mẹ Iris lúc này rất lo lắng, họ quay sang nhìn Pierre hỏi dồn: “Pierre, con bé bị làm sao vậy? Không phải nói phẫu thuật rất thành công hay không? Tại sao nó không nhớ bất kỳ cái gì hết? Bây giờ chúng ta phải làm sao?”



Hai người họ sau nhiều năm như vậy chưa từng đồng thanh hỏi cùng một chuyện. Lần này lại cùng nhau anh một câu tôi một câu, hỏi liên tục khiến Pierre chóng hết mặt.



Anh đưa tay vào túi áo blouse, lấy ra chiếc đèn pin nhỏ rồi rọi vào mắt Iris. Mọi thủ tục thăm khám sơ bộ đều đã thực hiện nhưng không thấy có gì bất thường. Điều này càng khiến lòng dạ Pierre rối bời.



Anh cố gắng trấn tĩnh, đều đều giọng nói: “Cô ấy bị chấn thương não khá nặng, cho nên dẫn đến tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Sau một thời gian nữa sẽ bình phục.”



“Vậy nếu lỡ nó không thể nhớ ra được chuyện gì thì phải làm sao?” - Ba của Iris lên tiếng hỏi.



Mẹ cô liền chặn lại: “Sao cái miệng ông luôn nói chuyện không may vậy? Pierre là bác sĩ khoa ngoại thần kinh giỏi nhất. Nếu cậu ấy đã nói Iris sẽ bình phục thì con bé sẽ bình phục.”



Chỉnh xong Daniel, bà Laura lại quay sang Pierre nhẹ giọng hỏi: “Vậy chúng ta cần làm gì để giúp con bé sớm trở lại bình thường?”



Pierre bắt đầu giảng giải cho họ rất nhiều vấn đề nhưng chủ yếu vẫn là nói bộ não của con người có cấu tạo vô cùng phức tạp mà hiện nay khoa học còn chưa nghiên cứu hết. Ngoại trừ việc bộ não giúp điều khiển các hoạt động cơ bản của con người, chi phối hành vi và nhận thức ra thì bộ não còn có chức năng lưu giữ ký ức và tiềm thức. Tiềm thức được hình thành trong suy nghĩ của bộ não một cách vô thức thông qua quá trình lớn lên của con người tạo nên quan niệm, lối sống và tính cách. Còn ký ức là những hình ảnh, âm thanh, mùi vị, cảm giác, sự việc, hành động hay những sự kiện xảy ra đối với bộ não trong khoảng thời gian giới hạn một cách ý thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK