Hạ Lê một lòng giật tay ra khỏi tay anh, cao giọng nói: “Có gì để nói chứ? Tôi rất vội. Tôi phải đi xử lý hậu quả của anh. Nếu đến trễ thì khả năng mang thai sẽ rất cao. Trời ơi, anh có hiểu hay không hả?”
Lương Giang mặt mày tái xanh, giọng nói cũng luýnh quýnh: “Hạ Lê, nghe anh nói. Nếu em mang thai thì đó là chuyện vui mừng nhất đời anh. Chúng ta sẽ cưới nhau, sẽ có một gia đình hạnh phúc. Em thích em, anh muốn sống cùng em. Anh biết anh không giàu như em, không giỏi như em nhưng anh sẽ cố gắng làm việc để nuôi em và con. Em cho anh một cơ hội để anh được chịu trách nhiệm với em được không?”
Hạ Lê nghe qua không có chút cảm động mà liền cười thật lớn. Sau một tràng cười dài, cô mới cất được tiếng: “Lương Giang à, anh bị ấm đầu hay sao? Cái gì mà trách nhiệm, cái gì mà gia đình? Tôi hoàn toàn xa lạ với những khái niệm này. Tôi còn chơi chưa đã mà anh đã muốn tôi kết hôn và sinh con hay sao?”
Lương Giang lúc này cảm thấy rất thất vọng nhưng anh vẫn ráng hỏi Hạ Lê: “Em có lúc nào thật lòng yêu tôi không?”
Hạ Lê hơi chấn động một chút nhưng sau đó cô liền bình tĩnh vỗ vào vai Lương Giang giải thích: “Yêu là cái gì? Tôi không có biết. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ yêu ai đó. Cũng không biết khi yêu người ta sẽ làm gì? Tại sao người ta cứ dùng khái niệm yêu để trói buộc tự do của nhau nhỉ? Anh nghĩ coi, người ta mang danh nghĩa yêu nhau nhưng cái đích cuối cùng cũng chỉ là lên giường với nhau. Vậy tại sao chúng ta không đi làm cái chúng ta muốn mà không cần mượn danh nghĩa gì khác? Anh nói có phải không?”
Lương Giang nhìn Hạ Lê, lắc đầu, trong mắt lộ lên vẻ thất vọng ngập tràn: “Thì ra trước giờ em chưa từng yêu tôi. Vậy em coi tôi là cái gì?”
Hạ Lê bình thản nhướng mày, vỗ vai an ủi Lương Giang: “Lương Giang à, anh là người đàn ông mà tôi lên giường nhiều nhất từ trước đến giờ. Tôi trước nay chưa từng ngủ cùng ai hai lần cả. Như vậy anh chưa đủ đặc biệt sao?”
Lương Giang chết lặng không nói. Hạ Lê lại thở dài: “Anh đừng có như vậy. Tôi trước giờ sợ nhất là cái chữ trách nhiệm. Tuy tôi là người Việt Nam nhưng tôi không có suy nghĩ giống bác sĩ Bảo Vy. Chị ấy là kiểu phụ nữ của gia đình cho nên mới đồng ý lời cầu hôn của bác sĩ Pierre nhanh như vậy. Còn nhận lời về Paris thăm gia đình anh ấy. Còn nói sẽ đi thử áo cưới. Tôi vừa nghĩ đến chuyện gặp mặt gia đình bạn trai là đã ớn lạnh rồi. Nói gì đến chuyện làm đám cưới. Nếu anh cũng có suy nghĩ giống như tôi thì chúng ta tiếp tục bên nhau. Còn không thì đường ai nấy đi. Đa tình làm gì chỉ thêm mệt mỏi. Vui vẻ lên đi, có được không?”
Lương Giang nghe xong thì trong lòng cực kỳ não nề. Anh không nói tiếng nào mở cửa cho Hạ Lê bước ra. Sau khi cô đi ra, cánh cửa phía sau lưng liền đóng sầm lại. Hạ Lê cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không nhận ra rằng trái tim Lương Giang đang tổn thương và cánh cửa để cô đến với người đàn ông thật lòng yêu mình đã vĩnh viễn đóng lại.
Phía sau cánh cửa, Lương Giang nhắm mắt tựa vào cửa để bản thân không ngã khụy xuống. Anh đưa tay sờ lên trái tim mình, từng nhịp đập rối loạn đau buốt nhưng ai đang bóp mạnh. Anh luôn tự hỏi vì sao Hạ Lê không yêu anh? VÌ sao anh đối xử với cô ấy tốt như vậy, dành nhiều thời gian cho cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn không chịu thương anh? Anh không quan tâm cô ấy lúc buồn sẽ tìm đàn ông giải sầu, cũng không quan tâm cô ấy dùng bao nhiêu tiền của anh. Vậy cô ấy còn muốn anh phải làm gì và phải nhường bao nhiêu nữa mới chịu ở bên anh?
Sau một lúc đau khổ bi lụy, Lương Giang mới sực nhớ ra chuyện quan trọng. Anh liền chạy nhanh đến chỗ điện thoại và bắm nút gọi.
Phía đầu dây bên kia là người đàn ông điển trai đeo khuyên đang thong thả ngồi ăn bánh mì đen với thịt nguội và uống ly cocktail sữa kiểu Nga. Bức tường kính bên ngoài phản chiếu ánh đèn lấp lánh của những ngày tháng Mười Hai lạnh giá. Người xe đang tấp nấp qua lại từng hồi trên đại lộ Saint Petersburg giữa những hạt tuyết bay bay. Đẹp đến mê người. Đối diện anh là một người đàn ông da trắng ăn mắt nâu tóc nâu ăn mặc lịch lãm snag trọng đang chăm chú ăn trưa. Xung quanh họ có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ và đương nhiên cũng không có bất kỳ khách nào khác bước vào nơi họ ngồi để quấy rầy.
“Sếp à, không xong rồi. Mấy ngày trước bác sĩ Pierre đã cầu hôn bác sĩ Bảo Vy. Hình như nay mai họ sẽ đi thử áo cưới. Em còn nghe nói GIáng Sinh này bác sĩ Bảo Vy sẽ đi Paris thăm gia đình của bác sĩ Pierre. Em không dám chắc, em chỉ nghe Hạ Lê nói như vậy. Bây giờ làm sao đây sếp” - Đầu dây bên kia Lương Giang gấp gáp nói.
Ánh mắt Ưng Túc đanh lại, sắc mặt cũng cứng đờ. Không nói nổi một lời, chỉ lẳng lặng cúp điện thoại. Chiếc điện thoại nằm trong tay bị anh siết chặt. Miệng lên tục lẩm nhẩm: “Tại sao? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng quan hệ của mình và cô ấy đã cải thiện rất nhiều. Tại sao cô ấy vẫn đồng ý kết hôn cùng người khác? Tại sao?”
Nhìn thấy Ưng Túc bất an, Đoàn Nam Phong cũng nhíu mày lo lắng theo: “Ưng Túc, cậu không sao chứ?”
Hai tay ôm trán rồi vuốt xuống mặt, Ưng Túc mệt mỏi nói: “Vợ của tôi, cô ấy muốn đi cưới người khác.”
Đoàn Nam Phong nghe xong giật mình hỏi: “Ý cậu là cô bác sĩ đó sao? Trong lúc cậu đi công tác bàn chuyện làm ăn, cô ta đã ngoại tình?”
Trong đầu Ưng Túc lúc này tràn ngập lo lắng, có nhiều việc không phải một hai lời có thể nói hết được. Cuối cùng thì anh cũng chỉ đành nói: “Tất cả là lỗi của tôi. Cô ấy không có sai bất kỳ chuyện gì. Chỉ có điều tôi đã không ngờ hắn lại ra tay trước tôi nhanh như vậy.”- Ưng Túc nắm chặt tay thành nắm đấm rồi ấn mạnh xuống chiếc bàn pha lê sáng choang.
Đoàn Nam Phong nghe Ưng Túc càng nói càng không hiểu nổi anh ta đang nói gì, cho nên chỉ có thể hỏi vào trọng tâm: “Vậy cậu định thế nào?”
Ưng Túc ngẩng mặt lân, nghiêm túc nói: “Xin lỗi Nam Phong, vụ này tôi không theo nữa. Tôi phải về cướp lại cô ấy. Nếu để cô ấy đi sang Paris cùng hắn thì tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.”