Vũ trường Masquarade vẫn như cũ, chưa bao giờ vắng những bóng hồng xinh đẹp, cũng chưa bao giờ thiếu khách làng chơi vung tiền mua mĩ nữ. Ưng Túc nhìn khung cảnh này không còn cảm thấy vui. Lương Giang nhìn sếp trầm ngâm suy tư thì liền cười nói trong men say: “Cái giới ăn chơi về đêm đều nói rằng Masquerade là nơi vui vẻ số một ở Los Angeles nhưng tại sao em thấy buồn quá sếp à?”
Ưng Túc nhấp một ngụm rượu màu hỗ phách sóng sánh trong ly pha lê, trầm tư không nói gì. Lương Giang lại tiếp tục thao thao bất tuyệt trong men say: “Sếp à, anh nói cho em nghe đi. Vì sao trên đời này còn có loại phụ nữ em đòi chịu trách nhiệm mà cô ấy lại nói không cần. Cô ấy nói đâu phải ai cũng được quyền chịu trách nhiệm với cô ấy. Cô ấy còn nói cô ấy sợ trách nhiệm, sợ kết hôn, sợ gặp mặt gia đình bạn trai. Cô ấy còn nói không phải ai cũng như bác sĩ Bảo Vy, không “ăn cơm trước kẻng” bao giờ. Sếp à... ợ... anh nói em nghe đi. Tại sao con gái ngày xưa nhất định bắt đàn ông chịu trách nhiệm, còn con gái bây giờ không cho đàn ông chịu trách nhiệm? VÌ sao lại nghịch lý như vậy? Ợ...”
Ưng Túc thở dài, nghĩ ngợi rồi phân trần cho Lương Giang một cách thông tuệ như chuyên gia tâm lý tình yêu: “Kiểu phụ nữ như Hạ Lê dễ gì chịu vào bếp nấu cơm, càng không dễ để đàn ông trói buộc. Ngay từ đầu cậu cũng đã biết rồi mà. Lấy cô ấy, cơm ngày hai bữa là do cậu đêo tạp dề xuống bếp nấu. Chưa kể khi cô ấy đi chơi thâu đêm, cậu phải ở nhà một mình ôm con. Viễn cảnh này cậu có chịu nổi hay không? Nếu chịu nổi thì đến năn nỉ cô ấy lấy cậu. Còn không chịu được thì chia tay đi cho nhẹ nợ. Thế gian này hết phụ nữ hay sao?”
Lương Giang mắt nhắm mắt mở gục trên bàn nhưng vẫn cố nói: “Sếp à, bà cô bác sĩ đó sắp kết hôn rồi. Sếp cũng buông tay đi cho nhẹ nợ. Thế gian này dù... ợ... hết phụ nữ... cũng vẫn còn... có em yêu sếp suốt đời.”
Ưng Túc nghe Lương Giang nói ngược lại mình thì tức lắm. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Bảo Vy vui vẻ ôm ấp người đàn ông khác là tim anh nhói đau từng hồi. Chưa kể lúc ở cửa hàng áo cưới, cô ấy xinh đẹp rạng ngời ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của hắn. Hai người bọn họ cùng nhau tận hưởng mật ngọt mà quên luôn Trái Đất đang xoay và người khác đang nhìn. Người khác đó chính là anh, là cái kẻ đứng bên lề hạnh phúc của cô ấy.
“Phương Bảo Vy, em còn định hành hạ tôi đến mức nào đây? Tại sao mãi mà em không nói với tôi đây chỉ là một vở kịch để thử lòng tôi? Tại sao mải đến giờ mà em chỉ chăm lo xếp vali đi Paris cùng hắn mà không nghĩ đến tôi đang vì em mà ngồi đây uống rượu sầu? Hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm sao đây?” - Ưng Túc càng suy nghĩ càng bế tắt, cứ liên tục nhấp rượu.
Trong cơn say, Lương Giang mơ mơ hồ hồ nói: “Sếp à, sinh nhật năm nay của sếp, sếp muốn em nào ở cạnh? Hôm qua cái lão quản lý của vũ trường này nói là họ vừa có vũ hậu mới thay cho Ngọc My. Em này vẫn chưa ra tiếp khách. Sếp có muốn em ấy không? Cái cũ không đi làm sao cái mới đến được. Sếp à... ợ... chúng ta có hai mắt phía... ợ... trước là để nhìn... về tương lai đó. Đàn bà thôi mà... có thiếu gì. Không có cô này... cũng là... cô khác... Hạ Lê, anh nhớ... em.”
Ưng Túc nghe Lương Giang nói thì tự nhiên bừng tỉnh. Cả người đầy nhiệt huyết và cảm giác trí trí thông minh tự nhiên ùa đến với anh. Anh nhếch môi cười, uống một ngụm rượu rồi xách Lương Giang ném ra xe. Phóng đi.
...
Vài ngày sau, Ưng Túc chễm trệ ngồi ở sofa trong phòng khách sang trọng của nhà mình. Tầm mắt hướng về tủ búp bê và mấy món đồ nhỏ nhỏ Bảo Vy mua cho anh. Nghĩ ngợi.
Lương Giang ở bên cạnh, cung kính nói: “Sếp à, tiệc sinh nhật năm nay thật không cần vũ hậu và mời khách sao?”
Ưng Túc gật đầu xác nhận cái rụp làm Lương Giang giật mình gãi đầu, nghĩ thầm: “Không phải chứ. Ngày sếp sinh ra chưa năm nào mà không tổ chức linh đình. Sếp là “ông trời con” của ba mẹ sếp. Năm nào mà không sa hoa chi tiêu cả triệu đô cho sinh nhật thì năm đó ba mẹ sếp không an tâm được. Năm nay chỉ thật là ở nhà ăn lẩu với mình thôi sao? Mà ăn lẩu cũng không có mĩ nhân ngư rót rượu nữa. Không lẽ tập đoàn sắp phá sản mà mình không biết.”
Nghĩ đến đây, Lương Giang lấy tay tự tát vào mặt mình: “Bậy! Bậy! Bậy! Thật là bậy hết sức.” - Tuy nhiên hắn vẫn lấy điện thoại ra kiểm tra giá cổ phiếu của tập đoàn. Hắn thở phào: “Giá cổ phiếu vẫn rất ổn định. Cái tên Phan Lục Kha đó tuy không đội trời chung với sếp nhưng hắn làm việc thực sự có năng lực. Sau này mình về già cũng là sống nhờ vào mấy cái cổ phiếu này. Có chủ tịch tài giỏi như vậy mình cũng an tâm đến tám chín phần. Không cần sợ không có tiền mua quan tài.” - Nghĩ đến đây hắn lại lấy tay tát vào miệng mình: “Bậy! Bậy! Bậy hết sức! Không nên nhắc đến mấy cái xui xẻo như vậy.”
Một lúc sau Ưng Túc lên tiếng: “Bằng mọi giá mời cho được Bảo Vy tham gia. Tôi không biết cậu dùng cách gì, dù có hối lệ bệnh viện cho cô ấy đổi lịch trực cũng phải làm.”
“Dạ, em biết rồi thưa sếp. Tưởng hoa hậu nước nào khó mời chứ bà cô hàng xóm em không mời bả cũng qua.” - Lương Giang nói chắc như đinh đóng cột rồi lại nghĩ: “Tội cho sếp mình quá, vì thực hiện mong muốn mở tiệc của bà cô hàng xóm mà cả ngày sinh nhật một năm có một lần cũng hy sinh đem ra lấy lòng bả. Đúng là... Bảo Vy à Bảo Vy, chị sinh vào cái cung nào mà tốt như vậy. Được sếp của em thương như vậy mà còn ỏng ẹo đi lấy thằng khác.”
Nói rồi lại tự nói lại: “Mà nói nào ngay, bác sĩ Pierre cũng không kém sếp chút nào. Mình là đàn ông nhìn còn thấy thích nói chi bà chị nhà quê như bác sĩ Bảo Vy.”
...