Mẹ Iris nói trong tiếng nấc uất nghẹn. Trước mặt Pierre, hình ảnh người phụ nữ kiên cường kênh kiệu mới vừa rồi đã tan biến chỉ còn lại hình ảnh một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác, đều vì đứa con của mình mà đau lòng.
Pierre nghe qua, xâu chuỗi lại các dữ liệu cảm thấy trong chuyện này thật sự còn có ẩn tình. Anh nhíu mày, khẽ lắc đầu phủ nhận: “Cháu không nghĩ Iris chỉ bị vấn đề về tâm lý.”
Mẹ Iris nghe xong, gương mặt lộ ra nhiều nghi vấn nhìn Pierre. Anh thong thả tiến lại bàn làm việc, bấm mật mã mở khóa ngăn bí mật lấy ra tập tài liệu chụp não của Iris đặt lên màn hình trắng trong phòng làm việc. Anh tắt bớt đèn, cầm điều khiển điều chỉnh ánh sáng trên màn hình rồi bắt đầu cầm đèn laser chỉ vào những hình ảnh trên màn hình. Một loạt thao tác chuyên nghiệp được Pierre thực hiện trước mắt bà để phân tích về tình hình của Iris. Có nhiều từ chuyên môn bà không hiểu hết nhưng đại loại ý của Pierre là bộ não là bộ phận chi phối toàn bộ mọi hành vi và cảm xúc của con người. Trong đó thùy trán đóng vai trò điều khiển và chi phối hành động, khả năng tập trung phân tích và giải quyết vấn đề. Nơi này của Iris đang dần bị lão hóa sớm hơn độ tuổi của cô. Đó là vấn đề mà Pierre cần tìm ra nguyên nhân chứ không riêng việc tâm lý bị tổn thương.
Mẹ Iris nghe xong phân tích logic và khoa học của Pierre thì như tỉnh táo ra rất nhiều. Pierre cũng nói thêm: “Việc tìm hiểu về thời gian phát bệnh có thể khoanh vùng và giải thích nguyên nhân vì sao Iris lại mắc phải loại bệnh này. Thông thường sẽ do đời sống sinh hoạt gặp vấn đề. Ví dụ như áp lực công việc, làm việc kiệt sức mệt mỏi kéo dài.”
Nghe đến đây, mẹ Iris liền nói: “Chuyện này không thể nào. Con bé sao có thể làm việc quá sức được. Nó chỉ đóng phim cho vui thôi. Không lẽ do gặp áp lực từ sự nổi tiếng?”
Trước nghi vấn của mẹ Iris, Pierre chỉ có thể dùng cái nhìn khách quan để nói cho bà biết rằng: “Có ai đó đang muốn nhúng tay vào cuộc sống của cô ấy như gây ra áp lực tinh thần và âm thầm tạo ra căn bệnh này thông qua mối quan hệ và các khả năng tiếp xúc.”
“Ý của cậu là căn bệnh này không phải tự nhiên mà là có người hãm hại con gái tôi sao?” - Gương mặt của mẹ Iris lúc này đã thay đổi, bà nghĩ ngợi rồi đưa ra phỏng đoán.
Pierre khẽ gật đầu nói: “Trong thời gian sống cùng nhau, cháu quan sát Iris có lối sống rất lành mạnh. Tuy là diễn viên nổi tiếng nhưng cô ấy không thức khuya, không uống rượu, không hút thuốc, chỉ thích xem phim hoạt hình và tập thể dục. Cơ bản không phải là người bị trầm cảm hay vì áp lực công việc mà trở nên bế tắc bấn loạn. Cho nên nhiều khả năng có người đã đều đặn cho cô ấy uống thuốc an thần trong thời gian dài và tạo ra áp lực vô hình công kích thần kinh của cô ấy.”
Mẹ của Iris nghe xong như không thể tin được vào tai mình. Xung quanh bà và Iris chỉ có những người thân tính, làm sao có thể ra tay hại con bé. Hơn nữa nếu muốn hại tại sao phải chờ đến bây giờ mới ra tay? Chuyện này rốt cục là sao?
Có quá nhiều băn khoăn và thắc mắc khiến cho đôi mày của bà nhíu lại. Bà ngần ngại hỏi lại Pierre rằng: “Lúc nãy cậu nói rằng việc tìm hiểu về thời gian có thể khoanh vùng giai đoạn con bé bị bệnh có phải không?”
Pierre gật đầu, tắt đi màn hình rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện mẹ Iris từ tốn nói: “Nếu lần đầu cô ấy phát bệnh là ba năm trước vậy thì có thể khoanh vùng kẻ này đã ra tay từ ba đến năm năm nay. Điều này bác rõ ràng hơn cháu về những đối tượng có khả năng tiếp xúc với Iris để tìm ra kẻ thủ ác.”
Nghe Pierre nói vậy, mẹ của Iris như người tỉnh mộng. Bà điểm lại những người có khả năng với con gái bà rồi chậm rãi phân tích: “Người gần gũi với Iris nhất chính là Amanda, người nuôi lớn Iris từ nhỏ cũng là người chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Iris. Nhưng bà ấy và con bé có tình cảm rất tốt. Sao có thể ra tay hại con bé?”