Ưng Túc nghe xong liền giật mình hỏi lại: “Bảo Vy, lời em nói là thật sao?”
Bảo Vy liền ngồi dậy, đưa tay ôm lấy mặt anh, ánh mắt ngây dại, mơ hồ nói: “Ưng Túc, em đã yêu anh từ rất lâu rất lâu rồi. Nếu không em sẽ không vì anh mà thi nhảy lên lớp bốn để đi học cùng anh. Thi vượt lớp là chuyện không ai làm được nhưng em phải làm được. Bởi vì anh đã nói rằng các bạn trong lớp không ai chơi chung với anh. Cho nên em phải lên học cùng lớp để chơi chung với anh. Cuối cùng tụi nó cũng không chơi chung với em. Haha...”
Ưng Túc nghe xong thì vừa khóc vừa cười hỏi lại cô: “Bảo Vy, sao bây giờ em mới nói chuyện này với anh?”
Bảo Vy nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Vì em kiêu ngạo.”
“Thật quá dễ thương!”- Ưng Túc vui mừng kêu lên.
Rồi lại trườn người đè Bảo Vy xuống giường, dịu dàng nói: “Bảo Vy, xin lỗi vì anh lâu như vậy mới nhận ra tình cảm của mình. Anh yêu em. Thật lòng yêu em. Cả đời này cũng chỉ yêu một mình em.”
Bảo Vy như không nghe thấy lời anh, cô lăn qua lăn lại vài cái rồi nheo nheo nói: “Khi nào chúng ta mới ra biển chơi?”
Ưng Túc lại nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang nằm trên vầng trán cao của Bảo Vy, hôn nhẹ lên mặt, lên môi nàng rồi thương yêu nói: “Ngoan, chúng ta sẽ ra biển chơi ngay đây. Em co chân lên đi, anh sẽ dạy em bơi.”
Bảo Vy ngoan ngoãn cười cười rồi làm theo. Ưng Túc nhìn nơi hồng hào ấy một lúc lâu rồi lần nữa đi vào. Bảo Vy rên lên vài tiếng rồi bắt đầu lảm nhảm: “Ưng Túc, sao lâu như vậy mà anh không viết thư cho em? Anh có khỏe không? Cuộc sống có tốt không?”
Ưng Túc nghe xong liền nói: “Bảo Vy, anh xin lỗi. Xin lỗi vì đã để em chờ đợi anh quá lâu. Quả thật cuộc đời này của anh nếu không có em thì không sao tốt lên được. Hãy để anh bù đắp cho em. Có được không?”
Lời vừa dứt, Ưng Túc lại ra sức thúc mạnh vào người Bảo Vy. Gương mặt cô vì thỏa mãn mà ửng hồng rồi cũng vì thỏa mãn mà rên rỉ. Ưng Túc nhìn thấy càng mê mụi Bảo Vy hơn. Anh cúi đầu hôn lên má cô. Yêu thương nói: “Bảo Vy, em đẹp quá! Anh chưa từng thấy một người phụ nữ nào khiến anh mê muội quên cả bản thân mình như em.”
Sau một hồi kịch liệt, Ưng Túc cũng mãn nguyện nằm ra bên cạnh Bảo Vy. Trên trán và lưng anh lúc này đã lấm tấm mồ hôi, anh với tay lấy khăn giấy lau qua nhhững nhóp nháp cho anh và cho cô. Miếng khăn giấy vừa vứt đi thì từ phía sau lại có vòng tay ôm tới. Ánh trăng chiếu thứ ánh sáng thanh thuần vào thân hình đẹp như mộng của Bảo Vy khiến Ưng Túc lần nữa nóng rang cả người mặc dù anh không bị tác dụng của thuốc như cô.
Bảo Vy áp mặt vào tấm lưng xăm trổ của anh, khẽ nói: “Đừng bỏ em. Ưng Túc, đừng đi tìm người khác.”
Ưng Túc nhắm mắt mỉm cười hạnh phúc tận hưởng cảm giác Bảo Vy chủ động gần gũi anh. Cuộc đời này của anh đến giờ phút này mới hiểu được ý nghĩa của chuyện gần gũi phụ nữ là như thế nào. Cảm giác hạnh phúc khi ở cạnh Bảo Vy hoàn toàn khác việc lên giường với những cô gái xinh đẹp bốc lửa khác. Đó là thứ cảm giác hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Ưng Túc quay sang, nhìn gương mặt đờ đẫn ngây ngây dại dại của cô rồi chân thành nói: “Đừng lo, Bảo Vy, anh sẽ không ở gần bất kỳ người phụ nữ nào nữa.”
Anh cầm tay Bảo Vy hôn lên từng ngón tay cô, rồi lòng bàn tay, cánh tay và tiến dần đến khuôn ngực tròn đầy. Nơi này, anh hôn không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thấy đủ. Anh muốn đêm nay hoàn toàn tận hưởng cảm giác tuyệt diệu mà bao ngày anh chờ mong.
“Bảo Vy, em còn muốn nữa sao?” - Ưng Túc vừa hôn cô, vừa thỏ thẻ bên tai.
Bảo Vy không ngần ngại liền trả lời anh: “Em thích. Ưng Túc, em thích.”
Ưng Túc lại hỏi: “Nói cho anh biết, lúc sống cùng anh, em có từng muốn anh không?”
Bảo Vy chân thật đáp không chút che giấu: “Đêm nào cũng chờ.”
Một lời này của Bảo Vy khiến lòng Ưng Túc như ấm áp hẳn lên. Anh đã từng rất phân vân về hành động này của mình. Anh lo lắng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai. Nhưng đến giờ thì anh biết rồi. Anh biết bản thân mình làm đúng khi giúp Bảo Vy nói thật lòng mình.
Ưng Túc nằm sát xuống người cô, thỏ thẻ nói: “Sau này, đêm nào anh cũng sẽ không để em chờ. Sẽ ngoan ngoãn phục vụ em, thỏa mãn em như đêm nay. Có được không?”
Bảo Vy liền cười cười, gật đầu nói: “Anh sẽ không ở cùng những người phụ nữ khác nữa sao?”
Ưng Túc liền đưa tay lên thề: “Anh thề với trời, sẽ không bao giờ nhìn đến bất kỳ ai nữa. Cả đời anh chỉ yêu thương một mình Phương Bảo Vy mà thôi.”
Bảo Vy lại chu chu mỏ, nhắm mắt và co chân lên. Tất cả đều hành động theo bản năng, hoàn toàn không ý thhức rõ hoàn cảnh của mình. Ưng Túc ôm cô, thích thú lần nữa đi vào cô. Rồi thêm mấy lần nữa thì anh hoàn toàn gục ngã lên ngực Bảo Vy và ngủ đến sáng.