Bảo Vy vẫn ăn mặc như mọi ngày, áo sơ mi màu trắng rộng dài phủ qua mông, chiếc quần jean jean ôm sát đôi chân dài thon nuột của cô. Vì chiếc áo khá mỏng nên bên trong Bảo Vy mặc thêm chiếc áo thun hai dây màu trắng nhìn đơn giản nhưng không mất đi vẻ cá tính. Lúc Ưng Túc bước sang gọi cửa nhà cô, anh đã thẩn người ra nhìn lớp son bóng màu cam trên môi cô.
Một lớp phấn nhẹ nhàng trên gương mặt thanh tú bầu bĩnh đã hớp hồn anh: “Tóc cột cao, môi cam nhạt, má ửng hồng, mi dày đen láy. Cô muốn thử thách sức chịu đựng của tôi phải không?”
Ánh mắt Ưng Túc chuyển dần sang màu đen tối, Bảo Vy nhận ra được anh ta đang nhìn chầm chầm mình thì tự nhiên hơi khựng lại. Cô quay mặt sang tấm gương ở cạnh cửa soi soi xem mặt mình có dính gì hay không rồi lại lấy tay vỗ vỗ má. Cuối cùng là nhìn sang Ưng Túc hỏi: “Mặt tôi có gì không ổn sao?”
Ưng Túc nghe hỏi hồi lâu mới giật mình đều giọng đáp: “Không có gì không ổn. Rất xinh đẹp!”
Bảo Vy nghe vậy liền ừ nhẹ một tiếng. Cô vừa định cất giọng hỏi hắn sang đây làm gì thì đã bị Ưng Túc ngang nhiên cầm tay đẩy mạnh vào tường. Anh giơ chân đẩy cửa nhà đóng lại, sau đó vòng hai cánh tay rắn chắc đặt trên tường bao bọc Bảo Vy lại trong phạm vi của mình. Bảo Vy nghe được hơi thở đều đều nhưng có phần gấp gáp của anh. Mí mắt cô nâng lên chạm phải ánh mắt nóng bỏng của anh thì tự nhiên cảm giác trái tim mình đang nóng dần lên như bị thiêu đốt. Cô bối rối quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt hắn nữa, miệng lắp bắp khẽ hỏi: “Anh... lại định...giở trò...gì?”
Ưng Túc cúi mặt xuống, nhìn sâu vào mắt Bảo Vy, giọng nghiêm túc tràn đầy tâm sự: “Nếu không vì người phụ nữ đó, em có ly hôn với tôi hay không?”
Bảo Vy đang hồi hộp tưởng hắn làm ra chuyện gì ghê gớm không ngờ lại hỏi cô vấn đề cũ rích này. Thực sự Bảo Vy muốn an phận sống hết ba năm ở Mĩ rồi tính tiếp nhưng sự việc ngoài ý muốn đã khiến cô có được tự do sớm hơn. Cô trân trọng và yêu quý tự do này biết bao. Bây giờ hắn lại đi hỏi về thời gian không vui trong cuộc hôn nhân hoang đường trước đây thì có khác nào kêu loài người tiến hóa ngược thành vượn? Bảo Vy bình thản chẹp môi lên lớp hắn: “Ưng Túc à, tính tình của anh và tôi không hợp nhau. Nếu không vì người phụ nữ này thì cũng sẽ vì người phụ nữ khác mà thôi. Vấn đề ly hôn chỉ là sớm muộn. Anh không thích tôi, tôi cũng không chấp nhận nổi anh. Chúng ta miễn cưỡng làm khó đối phương làm gì?”
Ưng Túc nghe xong lớn tiếng gắt lên hỏi lại: “Ai nói tôi không thích em?”
“Tôi chính là có thích em.”
“Thích em rất nhiều.”
Từng tiếng từng tiếng rõ ràng nói ra từ tim Ưng Túc vọng vào tai Bảo Vy nhưng cô không những không cảm động mà còn cười xoà trêu đùa anh. Cô nhúng vai, cười gật đầu: “Được rồi, tôi biết anh thích tôi, anh cũng không cần la lớn lên như vậy.”
Ưng Túc liền nhanh miệng hỏi lại: “Vậy em có thích tôi không?”
Ánh mắt sắc bén cương nghị của Bảo Vy không những không lảng tránh mà ngược lại nhìn thẳng vào mặt Ưng Túc thành thật và bình thản trả lời: “Đã từng.”
Trong ánh mắt của anh lúc này lóe lên một tia hy vọng nhưng rất nhanh sau đó liền ngập trong sương mù mờ mịt khi Bảo Vy bổ sung thêm vế sau: “Nhưng sau khi tôi qua Mĩ thì tôi không còn thích anh nữa. Tôi biết anh thích tôi chỉ có điều tôi không phải là người phụ nữ duy nhất anh thích có phải không?”
Chưa đợi Ưng Túc mở miệng trả lời, Bảo Vy liền nói tiếp: “Ưng Túc à, đến giờ phút này tôi chưa từng thấy việc ly hôn với anh là sai. Ngược lại trước giờ tôi chưa từng mạnh mẽ làm điều gì mà tôi thấy hài lòng đến vậy.”
Cả người Ưng Túc như đông cứng lại, ánh mắt anh chùn xuống đến não nề, bụng rủa thầm: “Người phụ nữ này, cô có cần quá đáng như vậy hay không? Cô là người đầu tiên nhận “nòng nọc” của tôi mà còn ỏng ẹo chê bẩn. Cô cũng là người đầu tiên tôi ký giấy đăng ký kết hôn mà cô lại dám nói ly hôn với tôi là việc khiến cô hài lòng nhất. Cô có tin tôi bóp chết cô hay không?”
Tuy Ưng Túc có suy nghĩ mạnh mẽ như vậy nhưng khi đối mặt với Bảo Vy thì anh như bị dớp, nửa lời cũng không dám cãi lại cô. Bảo Vy có gương mặt thông minh, ánh mắt lạnh lùng và khí chất mạnh mẽ khiến Ưng Túc dù thế nào cũng có đến mấy phần nể cô. Lần trước anh lỡ nắm tay cô chặt một chút, nói mấy lời khó nghe một chút thì cô đã ly hôn anh, bây giờ anh mà thô bạo thì có khi cô băm anh ra cho cá ăn.
Nghĩ vậy Ưng Túc liền thôi, buông thõng hai cánh tay xuống, chỉnh sửa lại bộ âu phục rồi nói: “Tôi qua đưa em đến dự mừng thọ bà ngoại.”
Bảo Vy hơi ngẩn người một chút liền ú ớ hỏi : “Không phải mẹ anh nói tài xế sẽ đến đón tôi hay sao?”
Ưng Túc nghe xong liền quay lại nhìn vẻ lơ ngơ của cô bằng ánh mắt tức giận có phần bất mãn, lớn tiếng phán: “Được đích thân tôi đưa đón, em thấy uất ức lắm sao?”
Bảo Vy phồng má lên đính chính: “Ý tôi không phải vậy. Chỉ là...”
Nhìn thấy đôi má trắng hồng mịn màng của Bảo Vy phồng lên, Ưng Túc đã không để cô nói hết câu liền quay sang hôn trộm một cái rất kêu lên mặt cô. Bảo Vy bất ngờ bị tập kích liền nhíu mày khó chịu, quay sang lườm hắn nhưng người nào đó giả ngây giả ngu cứ nhìn thẳng phía trước sải bước đi giống như chưa từng làm ra chuyện xấu gì.
Suốt cả đoạn đường từ trong nhà bước ra thang máy rồi từ thang máy đi ra đại sảnh, từ đại sảnh bước ra chỗ để xe, cô liên tục lấy tay lau mặt, chính xác là nơi mà Ưng Túc vừa chạm qua. Nhìn ánh mắt khó chịu và hành động của cô thì Ưng Túc càng ngứa mắt. Ánh mắt hắn nổi lên tia gian ác nhìn Bảo Vy nghĩ thầm: “Được lắm, tôi hôn cô một cái, cô chùi hết nửa ngày để xem tối nay tôi làm gì cô.”