Ngu Kình Thương cầm chén rượu lên, chắp tay thi lễ đối với Khương Nghị: - Năm đó ở Thượng Thương cổ thành, nhờ có ngươi xuất hiện, để cho chúng ta thành công thoát thân, ta còn nợ ngươi một cái cảm tạ. - Hổ thẹn, thế nhưng lúc ấy ta lại lấy đồ trong tay các ngươi đi. Khương Nghị cầm chén rượu lên, chắp tay ra hiệu. - Bất kể như thế nào, ta có thể sống đến bây giờ, chính là công lao của ngươi. Ngu Kình Thương ngẩng đầu uống cạn sạch một hơi. Khương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.