- Bắc Cương... Bắc Cương... Ta đã luân lạc tới mước phải đào vong sao? Đại hoàng tử thì thào khẽ nói. Không cam lòng, bực bội, tức giận. Đều oán trách cái tên Khương Nghị đáng chết kia. Nếu như không có sự xuất hiện của hắn, nói không chừng mình đã ổn thỏa lên được vị trí Thái tử. - Tên tạp chủng đáng chết! Ta hận không thể ăn sống ngươi! Đại hoàng tử ngồi trong thư phòng đến hừng đông, lại yên lặng ngồi đến tận đêm khuya. Không có người nào biết hắn đang suy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.