Đan Hoàng cũng vô cùng hi vọng bên cạnh đứa nhỏ này có thể có một nữ hài nhi dịu dàng đến bồi bạn. Bởi vì, từ khi Khương Nghị sinh ra đến bây giờ, trong quá trình lớn lên tình thương của phụ thân cực ít, tình thương của phụ mẫu càng hoàn toàn thiếu thốn. Cái này không chỉ là đáng thương, càng là một loại tai hoạ ngầm. Tô Triệt nhìn bóng lưng Khương Nghị rời khỏi, nhẹ giọng tự nói: - Mười lăm tuổi, ánh mắt lại như hai mươi lăm tuổi, rốt cuộc ngươi đã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.