- Từ từ sẽ quen, chỉ cần cô không làm loạn, chúng ta liền xem như bò, cũng có thể từ từ leo ra khỏi Đại Hoang. Khương Nghị liếc mắt Thường Lăng, thình lình nói một câu: - Ngọc thạch của cô đâu? Ngọc thạch ném đi rồi sao? Trong lòng Thường Lăng trở nên hoảng hốt, tranh thủ thời gian sờ lên cổ áo. - Không phải vẫn còn đây sao? Thường Lăng kéo ngọc thạch từ bên trong ra, cứ như vậy một hồi, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. - Vẫn còn, trắng bóng, không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.