- Sư phụ, ngài còn như vậy ta sẽ không để ý đến ngài nữa!! Thường Lăng nói xong lại lập tức đứng dậy muốn rời khỏi, má ngọc sau mạng che mặt xấu hổ như quả táo đỏ. Đan Hoàng cười khẽ hai tiếng, nói: - Tốt tốt, ta cùng ngươi phân tích tình thế nơi này. Lúc này Thường Lăng mới ngồi trở lại bên cạnh bàn, nhưng ánh mắt sáng ngời vẫn nhìn chằm chằm Đan Hoàng, nếu như Đan Hoàng còn dám nói đùa, nàng sẽ đứng dậy đi liền. Đan Hoàng trầm ngâm một lát,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.