- Tiện nhân đáng chết! A a a! Ta không chết! Các ngươi đều không cần quan tâm đến ta! Địch Ngọc Sơn đứng trong rừng rậm hô to, nhắc nhở đồng bạn phía ngoài. Uất ức! Mất mặt! Hắn là Địch Ngọc Sơn, là Thánh linh văn, là thiên tài, là kiêu ngạo của tông môn. Cho tới bây giờ đều là hắn chà đạp người khác, lúc nào lại bị người khác hành hạ qua như thế. - Tiện nhân, chúng ta lại đấu lần nữa! Địch Ngọc Sơn ăn chút đan dược, triệu ra côn sắt nặng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.