Bạch Trầm Hương lắc đầu nói. - Từ đầu đến đuôi hắn chính la một tên điên, hắn đối với bất cứ chuyện gì cũng đều không có e ngại. Người như vậy, hoặc là chết rất nhanh, hoặc là sẽ có thành tựu phi phàm. - Vậy chúng ta... Cái gì cũng đều không làm được rồi? Hoa Vị Ương có chút há mồm, nhìn cánh tay bị gãy của mình một chút. - Ở lại La Phù thì cái gì cũng đều không được. - Mẫu thân, người có ý gì? - Chúng ta có thể rời khỏi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.