- Khương Nghị, vội vã đi đâu vậy? Có phải ngươi quên còn có một người bằng hữu, tên Hoa Vị Ương hay không. Một thanh âm thanh lãnh quanh quẩn ở trong sương mù. - Là ngươi. Có đảm lượng(*) một mình mà phục kích ta? (*) Mạnh dạn, to gan. Khương Nghị vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng lại tiếp tục quanh quẩn trong sương mù: - Vị cô nương này cũng không phải có một mình. Giọng nói lạnh lùng xuất hiện tiếp trong sương mù. - Cũng không phải hai người. - Ngươi nên vui...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.