Tiêu Phượng Ngô mím môi, hít sâu một hơi, đứng lên nói: - Ta có một yêu cầu. Bên cạnh Chu Thanh Thọ thầm nói: - Nói thì nói đi, đứng lên làm gì. Tiêu Phượng Ngô chỉ chỉ bên ngoài: - Chúng ta đi ra bên ngoài? Tâm tình Chu Thanh Thọ không tốt, hắn trầm giọng nói: - Đừng hồ nháo, tranh thủ thời gian nói đi. - Yêu cầu của rất đơn giản, bây giờ có thể thực hiện ngay. Chỉ cần đi ra bên ngoài đứng một lúc. Chu Thanh Thọ không để ý tới hắn,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.