- Đáng đời, ba năm đều không có dám nói một câu thích người ta. Tiêu Phượng Ngô hừ một tiếng, bên trong ánh mắt sáng ngời lại lóe ra mấy đạo quang mang lạ thường. - Thứ mỹ hảo không cần thiết nhất định phải chiếm được. Bản công tử thích từ từ thưởng thức, yên lặng phẩm vị. Ngươi đây gọi là huyễn tưởng, là ý... - Ngươi câm miệng cho ta! Đi thôi! Chuyện kết thúc rồi, chúng ta nên trở về võ viện. Chu Thanh Thọ đến xem trò hay, vở kịch này cũng xác thực...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.