Khương Nghị thất thần nhìn bóng lưng đơn bạc gầy gò của Thiên Hậu, bên tai lặp đi lặp lại từng tiếng nói nhỏ nhu hòa phiêu đãng kia. Khắc cốt ghi tâm... gào thét tuyệt vọng... Tế thiên bi tráng... Trách nhiệm... Tội nghiệt... Chết không nhắm mắt! Mỗi chữ mỗi câu giống như đao nhọn đâm vào ngực Khương Nghị, cũng giống như một tảng đá to lớn nặng nề đặt ở trong lòng của hắn. Khương Nghị ấp ủ tỏ tình thật lâu, lại đạt được lời đáp lại như vậy. Giờ khắc này, hắn chợt nhớ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.