“Cho ngươi.” Trông thấy một hộp bánh ngọt chỉ còn lại một ít mảnh vụn, Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức ném cho con mèo ngu ngốc kia. Phì Miêu kêu meo meo một cách sung sướng, vươn đầu lưỡi ra liếm khắp nơi, nó mang bánh ngọt giấu đi, muốn ăn lén một mình. Đại phôi đản cuối cùng cũng biết chia sẻ, chắc chắn là ăn đến ngán rồi! Ngũ quan hoàn mỹ của Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng đôi mắt xanh thâm thúy lại cất giấu một tia cảm xúc kỳ lạ....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.