“Nhìn cái gì, ăn cơm đi.” Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng chiếc cằm tinh xảo lên, liếc xéo bà ta. Chó săn gắp cho lão đại một miếng măng, sau đó lại gắp thức ăn vào trong chén của nhạc mẫu. Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức trở nên nghiêm túc, lạnh giọng nói: “Bà ấy không có tay sao?” “Không sao, ta có thể tự mình làm.” Đệ Ngũ Hà tỏ ra không quan tâm. Phì Miêu mím môi tỏ vẻ ai oán. Tại sao lại không gắp thức ăn cho meo meo? Vậy mà còn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.