"Lão đại, nếu người còn không cho ta nếm thử mùi vị ôn nhuận của người, ta thực sự không thể cầm lòng được nữa." Tử Bắc Vọng thở dài, vận chuyển tiên lực để linh đài có thể duy trì thanh tỉnh. Hắn rốt cuộc cũng được nhìn thấy con mèo ngốc nghếch, đó cũng là phần thưởng lớn nhất của chuyến đi lần này. Sau khi biết nó vẫn ăn ngon ngủ tốt, hắn cảm thấy yên tâm vạn phần Về phần mảnh xương trên trán Đạo Quân kia, hắn còn phải đạt tới cảnh giới Đại Đế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.