“Sớm muộn gì cũng là của ngươi.” Đệ Ngũ Cẩm Sương úp mở đôi môi đỏ mọng, lời nói nhẹ nhàng như u lan, ngón chân phấn nộn áp vào lồng ngực của hắn. Nàng không có khả năng luôn luôn bình tĩnh, có đôi khi sẽ suy nghĩ vu vơ, nhớ về những cảm giác khó quên từng khiến nàng muốn ngừng mà không thể ngừng được. Nhưng một khi mất đi nguyên âm, tốc độ tu luyện sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hiện giờ, nàng khó khăn lắm mới đuổi kịp chó săn, tuyệt nhiên không thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.