Nhanh như vậy đã sợ rồi sao? Từ Bắc Vọng chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên cười nói: “Yên tâm, nhân phẩm của tại hạ sáng rõ như ban ngày.” Răng môi Tiêu Phàm đều là vết máu, đầu lưỡi như bị chính mình cắn đứt, còn sót lại một chút lý trí không bị thù hận nuốt chửng. Ầm! Chính điện đột nhiên bị bao trùm bởi một bầu không khí u ám chết chóc, trong sảnh xuất hiện một chiếc quan tài, xác chết tồn tại hơn ba mươi nghìn năm được bảo quản rất tốt, hoàn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.