Ao Cửu Châu. Miêu Khả Ái định nói lại thôi, định khoe khoang váy xoè với đôi tất ngắn của mình, nhưng lại sợ bị đại phôi đản đánh tơi bời, cho nên nàng đành phải hất cằm, bày ra bộ dáng dương dương đắc ý. “Đại phôi đản, meo meo đang chăm chỉ tu luyện, ngươi lại gọi meo meo ra.” Nàng ta cười ngọt ngào, giọng điệu mềm mại như kẹo đường. Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng liếc nàng, luôn cảm thấy cái móng vuốt này không bình thường. Hừ, meo meo có váy của mình, Miêu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.