“Bệ hạ, tất cả là nhờ Đế Sư, ông ấy đến đây tẩm bổ thân thể cho người hằng ngày.” Một vị vương gia cung kính mở miệng, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn về lão nhân áo xám. “Đa tạ ân sư.” Tuyên Đức Đế sống sót sau cơn đại họa, gương mặt trắng bệch lộ ra vẻ cảm kích. Bởi vì ngủ say đã lâu, giọng nói của ông ta như một món đồ sắt rỉ loang lổ, vừa khàn khàn lại ảm đạm. “Ngươi đã khôi phục toàn bộ tu vi rồi sao?” Đế Sư đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.