Kiều An Hảo một thân váy đỏ, để chân trần, đứng trên mặt sàn đá cẩm thạch lớn tinh khiết, nhẹ nhàng nhảy múa.
Đạo diễn thiết kế bối cảnh vô cùng đẹp đẽ, sau lưng là cửa sổ sát đất rộng mở, bên ngoài khung cửa là ngọn hải đăng lung linh, rèm cửa màu trắng, tường màu trắng, đến cả mặt sàn cũng là màu trắng, chỉ có duy nhất váy Kiều An Hảo là màu đỏ, màu sắc tương phản mạnh mẽ, làm nổi bật lên dáng múa của Kiều An Hảo, chói mắt lạ thường.
Để giúp cho Kiều An Hảo càng dễ dàng nhập thần vào điệu múa hơn, còn đặc biệt mở nhạc nền.
Toàn bộ hiện trường quay phim, ngoài tiếng âm nhạc ưu mĩ, cũng không hề có bất cứ âm thanh nào khác.
Hạ eo, nhấc chân, vút bay, váy đỏ phiêu dật, tà váy bồng bềnh.
Cô không đi giầy, đôi chân nhỏ bé, khéo léo, dưới sự trợ giúp của váy đỏ, tựa như sứ trắng.
Lục Cẩn Niên đứng ở bên cạnh Tống Tương Tư, đầu tiên rút điện thoại ra, làm ra dáng vẻ như đang xem tin nhắn, sau đó có chút nóng lòng ngẩng lên nhìn Kiều An Hảo, kết quả trong khoảnh khắc nhìn thấy Kiều An Hảo nhảy múa phiêu dật trước cửa sổ, biểu tình của hắn liên ngưng lại.
Vốn dĩ Lục Cẩn Niên lúc này, muốn lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại, nhưng hắn lại vẫn chăm chú nhìn điệu múa của Kiều An Hảo, thậm chí trong đầu sớm đã quên mất bản thân lúc này đang quay phim, trong lòng lại có một luồng cảm xúc sôi nổi cuộn trào không nói thành lời.
Đạo diễn ở phía xa thông qua máy quan sát nhìn thấy một màn này, lông mày chau lại, tưởng rằng Lục Cẩn Niên đột nhiên sáng tạo thêm kịch bản, cũng không hô “cắt”.
Nhưng mà qua một lúc lâu, Lục Cẩn Niên cũng vẫn như cũ không có phản ứng nào. Tống Tương Tư đứng bên cạnh Lục Cẩn Niên, phát giác ra người đàn ông đứng bên cạnh mình thật lâu cũng không hề có động tĩnh, mơ hồ phát hiện được bất thường, liền quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên một chút, phát hiện hắn cư nhiên lại đang xuất thần, sau đó vô thức nhìn qua phía đạo diễn, nhìn thấy đạo diễn đang nhăn mày, hiển nhiên là đang không vui.
Tống Tương Tư khẽ động ánh mắt, giả vờ như không cẩn thận, đưa tay qua một chút, sau đó cốc nước cầm trong tay “choang” một cái rơi xuống đất, vỡ thành vô số vụn nhỏ.
Tiếng vỡ vụn này, thức tỉnh được Lục Cẩn Niên.
Đạo diễn buộc phải hô “Cắt”.
Tống Tương Tư không đợi đạo diễn lên tiếng, liền nở nụ cười, phóng khoáng nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi không tập trung, làm lại một lần nhé, tôi đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý nữa.”
Thái độ của Tống Tương Tư rất tốt, đạo diễn cũng không nói gì, ra hiệu cho nhân viên tiến lên trang điểm.
Tống Tương Tư nhân lúc mọi người hỗn loạn, nhè nhẹ nghiêng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Lục Cẩn Niên một câu: “Lục đại ảnh đế, tuy rằng điệu múa của tiểu thư Kiều An Hảo thực sự là rất đẹp, nhưng xin anh nhớ cho, anh hiện tại đang quay phim, anh lẽ nào muốn cho tất cả mọi người trong đoàn phi đều biết, anh là có ý với tiểu thư Kiều An Hảo sao?”
Lời của Tống Tương Tư ngắn gọn nhanh chóng, nói xong, trực tiếp quay mình, rời đi.
Biểu hiện của Lục Cẩn Niên cũng không có biến hóa gì quá lớn, thế nhưng trong lòng, lại có chút âm thầm kinh động.
Hắn vừa rồi cư nhiên quên mất bản thân đang quay phim, chăm chú nhìn Kiều An Hảo cũng coi như xong đi, thậm chí thân thể còn nổi lên cảm giác… nếu như không phải là vừa rồi Tống Tương Tư phản ứng nhanh làm đổ cốc nước, sợ rằng thực sự như cô ta nói, hắn liền cứ như vậy, trước mặt tất cả mọi người trong tổ phim, bộc lộ hết lòng dạ của mình…
Những năm này, hắn luôn tưởng rằng mình có thể che giấu rất tốt, nhưng đến hiện tại hắn mới phát hiện, thì ra, là hắn quá đề cao khả năng tự khống chế của bản thân, hoặc có thể nói, hắn trước giờ đối với người con gái tên Kiều An Hảo này, không hề có một chút lực kháng cự.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, âm thầm thở ra một hơi, muốn ép xuống những cảm xúc cuộn trào, xung động trong cơ thể mình.