Kiều An Hảo mở lá thư ra, lấy thư ra, chữ viết xinh đẹp, từng dòng từng chữ đập vào mắt của cô.
Lục Cẩn Niên:
Người ta nói, mỗi một người có mặt trên đời, là vì sự xuất hiện của một người khác, em nghĩ, em xuất hiện, chính là vì sự có mặt của anh.
Em không có ước mơ gì to lớn, chẳng qua là hi vọng có thể ở bên cạnh anh.
Em cũng không có tài văn chương gì, em chỉ muốn nói, em muốn 50 năm sau, cũng vẫn yêu anh như bây giờ.
Em nghĩ, cả đời này, cũng sẽ không có bất kỳ ai như anh có thể khiến em yêu nhiều như vậy.
Anh không biết, kể từ ngày em gặp anh, tất cả những gì em làm cũng vì muốn đến gần anh.
Em đã từng mơ tưởng rất nhiều, trong mỗi giấc mơ đều có anh, em có rất nhiều ảo tưởng, mỗi lần ảo tưởng đều được ở bên anh, em cũng có rất nhiều nguyện vọng, mỗi nguyện vọng đều là hy vọng anh yêu em.
Đối với cả thế giới mà nói, anh chỉ là một người, nhưng đối với em, anh là cả thế giới.
Đời này, em chỉ yêu anh.
Kiều An Hảo.
Phía sau lá thư là cô dùng bút lông đỏ viết một lời trong bài hát của Châu Kiệt Luân : Đẹp nhất không phải là trời mưa, mà là cùng tránh mưa dưới mái hiên với anh.
Khi đó, mặc dù cô đã sắp tốt nghiệp đại học, nhưng chữ viết vẫn như cũ mang theo mùi thanh xuân non nớt, nhìn những hàng chữ tinh tế kia, Kiều An Hảo mơ hồ nhớ lại lúc mình viết lá thư này trong sự lo lắng, vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Lá thư này lúc đầu cô đi tìm Hứa Gia Mộc, từng câu từng chữ anh đều thuộc lòng, sau khi Hứa Gia Mộc nghe xong, còn mắng cô, chẳng qua mắng thì mắng, Hứa Gia Mộc vẫn rất nghiêm túc giúp cô sửa chữa một chữ, sau đó từ "Đời này, em thích anh nhất", liền đổi thành, "Đời này, em chỉ yêu anh.”
Có ai ngờ được, chữ mà Hứa Gia Mộc sửa lại như lời tiên tri, dù thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, Kiều An Hảo vẫn toàn tâm toàn ý yêu Lục Cẩn Niên như cũ.
Kiều An Hảo khẽ thở dài, xếp lại chồng giấy, thả lá thư vào trong, sau đó đậy kín hộp sắt, nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng nhét hộp sắt dưới giường.
Thật ra thì mấy ngày nay Lục Cẩn Niên cũng liên tục trở về Cẩm Tú viên, Kiều An Hảo giống như đã thành thói quen, ăn xong cơm tối, vừa ngồi ở trong phòng khách nhìn TV, vừa đếm thời gian chờ Lục Cẩn Niên về nhà.
Thời gian Lục Cẩn Niên về có lúc sớm lúc trễ, Kiều An Hảo đang canh giờ, tùy tiện mở một bộ phim truyền hình xem, sau khi hết phim, đúng lúc
là chín giờ bốn mươi lăm phút, bình thường mà nói giờ này Lục Cẩn Niên cũng đã trở về, nhưng mà hôm nay, cô xem xong phim rồi, lại xem hai mươi phút quảng cáo, ngoài cửa sổ vẫn yên tĩnh, thủy chung không có tiếng xe vang lên.
Kiều An Hảo có hơi nhàm chán đổi tư thế ngồi trên ghế sa lon, sau đó cầm điều khiển ti vi đổi kênh liên tục, lại nhìn tới nhìn lui, cho đến gần mười một giờ, má Trần đang ngủ cảm thấy khát nước nên ra ngoài, thấy Kiều An Hảo còn ngồi ở trong phòng khách, giật mình hỏi: "Cô chủ, sao cô còn chưa ngủ?"
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm TV, nghĩ một đằng nói một nẻo với má Trần: "Tôi chưa buồn ngủ."
Sau đó, lại nhìn má Trần nói: "Uống nước xong thì vào ngủ nhanh đi."