Thật vất vả cho đến khi lần lượt đạo diễn, Tống Tương Tư và Trình Dạng ăn xong rồi rời đi, thì Kiều An Hảo cũng vội vàng đặt đũa xuống, tỏ vẻ đã ăn no.
Lúc cô chuẩn bị mở miệng nói với bầu Tôn và Lục Cẩn Niên mình còn có việc phải đi trước thì bầu Tôn dường như nhớ ra việc gì, nhanh chóng mở miệng nói với Kiều An Hảo : “Tiểu Kiều, gần đây ngoài quay phim thì em còn bận chuyện gì không?”
Kiều An Hảo lắc đầu : “Không có”.
“Thật đúng lúc anh có một người bạn, anh ta chịu trách nhiệm cho một thương hiệu mỹ phẩm lớn của châu Âu tại thị trường châu Á. Người phát ngôn của bọn họ đã ký hợp đồng lúc trước vừa mới đến kỳ hạn năm nay. Hiện họ đang chuẩn bị tìm một người phát ngôn mới, anh ta vừa nhờ anh tiến cử. Anh thấy khí chất và diện mạo của em không tệ cho nên anh đã giới thiệu em.”
Lục Cẩn Niên nghe bầu Tôn nói một hơi dài xong, tay cầm đôi đũa bỗng nhiên tăng thêm sức lực.
Kiều An Hảo cảm thấy mình và bầu Tôn không quen thân đến vậy nên khi nghe ông ta giới thiệu cho mình phát ngôn, trong lòng cô có cảm giác bất an, suy nghĩ một chút, liền khéo léo mở miệng từ chối : “Tôn tổng, tôi sợ tôi không có khả năng đảm nhiệm công việc phát ngôn này, dù sao tôi cũng chỉ là một người mới, muốn danh tiếng không có danh tiếng.”
“Có gì mà không đảm nhiệm được? Dù sao anh cũng chỉ giới thiệu, có được hay không còn chưa biết. Đến lúc đó có thời gian, anh sẽ đưa em đi gặp người bạn kia. Đạt được thì đạt, không đạt được thì cũng hết cách.”
Bầu Tôn đã nói đến vậy, nếu Kiều An Hảo lại cự tuyệt thì thật có chút không nể mặt mũi cho ông bầu, cô đành gật gật đầu nói : “Vậy được rồi, cám ơn ông, Tôn tổng.”
Theo lời chấp thuận của Kiều An Hảo, Lục Cẩm Niên ngồi bên cạnh chợt đặt đũa xuống bàn.
Hành động của anh không hề mạnh, nhưng lại cố tình làm cho người ta cảm giác được áp lực rất lớn.
Bầu Tôn thấy Lục Cẩn Niên không tức giận, vẻ mặt lập tức tươi cười hỏi : “Ông Lục, ăn ngon chứ?”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng mà rút ra tờ khăn giấy ở một bên, chậm rãi lau khóe môi. Sau đó anh đặt khăn ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu Tôn, ánh mắt lạnh lùng : “Tôn tổng, tôi có chút chuyện muốn thảo luận với ông, không biết hiện tại ông có thời gian không?”
“Có, có, đương nhiên là có.” Bầu Tôn cũng vội vàng buông đũa xuống, nhanh chóng cầm lấy y phục ở phía sau chỗ ngồi đứng lên. Sau đó khi ông đi qua người Kiều An Hảo, vươn tay vỗ lên bả vai cô : “Tiểu Kiều, em cứ từ từ ăn, anh và ông Lục đi trước.”
Kiều An Hảo đang mặc một chiếc váy hai dây, lúc tay của bầu Tôn đặt ở trên vai cô, vừa ngay nơi lộ da thịt bên ngoài.