Người đàn ông ít nhiều đều có điểm xúc động cùng bao che khuyết điểm tính tình, lúc hắn biết Hứa thị bị anh lấy đi, hắn đi tìm anh là cũng muốn hỏi anh vì sao muốn làm như vậy. Nhưng mà khi hắn đi đến dưới lầu truyền thông
Hoàn Ảnh, nhận được điện thoại, biết mẹ đầu tư và thị trường chứng khoán của Hứa thị là do anh ở sau lưng giở trò quỷ, thậm chí lúc mẹ vì tức giận mà ngất xỉu, máu liền nóng lên, lúc ấy tức giận nói bừa, thậm chí cũng nghĩ, tình cảm anh em nhiều năm của mình và Lục Cẩn Niên coi như xong, nhưng mà khi mẹ và quản gia kẻ xướng người hoạ nói không tốt về anh, hắn vẫn có chút phẫn nộ.
Trong lòng Hứa Gia Mộc đột nhiên có chút khổ sở, Lục Cẩn Niên đối xử với hắn như vậy, hắn vẫn có chút luyến tiếc người anh cùng ba khác mẹ này...... Hứa Gia Mộc nâng tay lên chà xát mặt mình, nuốt một ngụm nước miếng, mang theo vài phần vô lực nói: “Kiều Kiều, em đi vào nói chuyện với mẹ anh, vừa nãy anh nói chuyện hơi nặng, hiện tại khẳng định bà ấy rất khó chịu.”
Kiều An Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hứa Gia Mộc liền bước chân, xuống lầu, đi ra khỏi nhà, tìm một cây ở trong sân, dựa vào gốc cây, châm một điếu thuốc, sau đó lúc sương khói lượn lờ, hắn nhớ tới trước đây, tại ngay cây phong này chơi pháo bông, hắn nghịch ngợm gây sự, suýt nữa bị phỏng hai mắt của mình, là người anh trai hay trầm mặc ít nói bộ dạng xinh đẹp kia, đột nhiên vươn tay, cầm cây pháo bông, lúc ấy hắn là tiểu hoàng đế của Hứa gia, hắn vừa khóc thì lập tức tất cả mọi người sẽ vây quanh hắn, cho dù qua nhiều năm như vậy, hắn đều nhớ rõ, lúc ấy hắn được mọi người vậy xung quanh đưa trở về nhà, quay đầu một chút, thấy được một màn mà cho đến nay hắn cũng không thể quên, một mình anh cô đơn đứng dưới cây phong này, biểu tình vẫn đạm mạc như cũ, hẳn bởi vì đau đớn, bàn tay hắn vừa cầm pháo bông, vẫn không ngừng run run .
Nghĩ đến đây, khóe mắt Hứa Gia Mộc nổi lên một tia ướt át, hắn dùng hết toàn lực mạnh hút một ngụm thuốc.
Trở lại phòng ngủ, quản gia đang khuyên Hàn Như Sơ, Kiều An Hảo ngồi ở bên cạnh giường, cũng nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói phụ họa hai câu, nhưng mà suy nghĩ lại thỉnh thoảng phiêu xa, trong đầu lảo đảo tất cả đều là thân ảnh của Lục Cẩn Niên.
Lúc anh 3 tuổi, bị bệnh ung thư máu, Hứa Gia Mộc cứu anh...... Hứa Gia Mộc đã cứu mạng của anh, vì sao anh lại ra tay với ân nhân cứu mạng của mình? Hơn nữa, nếu anh thật sự muốn đối phó Hứa gia, thì có thể diệt cỏ tận gốc, vì sao còn muốn cho Hứa Gia Mộc ở lại Hứa thị?
Thẳng thắn mà nói, lúc cô mở miệng hỏi ba sự việc có phải do anh làm hay không, anh thẳng thắn như vậy, nghe câu trả lời từ anh so với lúc nghe thấy tin tức càng làm cho cô chấn động hơn, trực tiếp làm cho cô không có gì để hỏi cũng không có năng lực để phản ứng, hiện tại bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút lời nói vừa rồi của quản gia và Hứa Gia Mộc, đáy lòng Kiều An Hảo một tầng nghi hoặc, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Đến buổi chiều, bởi vì một bên là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, một bên là người đàn ông cô yêu nhất, tiềm thức của cô không muốn đối mặt với cục diện như vậy, cho nên mới không khống chế được cảm xúc, bởi vì rất kích động, nên cô không có chú ý lời nói của mình, cũng không có chú ý tới lúc ấy anh nói gì...... Hiện tại nhớ đến, tựa hồ lúc cô nói ra “Hứa Gia Mộc sẽ không làm như vậy”, dường như anh có nói gì đó với cô? Có thể là anh giải thích với cô hay không?