Sau đó Hứa Gia Mộc liền xoay người, hướng về phía đi lên lầu, không có ý thỏa hiệp.
Tống Tương Tư vội vàng vươn tay, kéo tay Hứa Gia Mộc.
Cảm giác mềm mại quen thuộc, khiến cho toàn thân Hứa Gia Mộc một trận tê dại, chỉ bất quá hai giây, anh liền hấttay của cô.
Lần này Tống Tương Tư trực tiếp dùng hai tay nắm chặt tay của anh, không biết là bởi vì sợ hay lo lắng, tay của cô run run: "Tôi không có thời gian đi tìm người khác hỗ trợ, máu dự trữ trong bệnh viện không đủ dùng, bác sĩ nói tình huống rất nguy cấp, tùy thời cũng sẽ có thể nguy hiểm tính mạng, coi như là tôi xin anh, cầu xin anh giúp tôi một lần được không?"
Hứa Gia Mộc giống như nghe được chuyện cười vậy, bất chợt cong môi khẽ nở nụ cười, anh quay đầu, nhìn Tống Tương Tư, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: "Cô Tống, nếu như tôi nhớ không lầm, 3 tiếng trước, cô mới vừa nói với tôi, giữa chúng tôi không có gì đáng nói, nếu giữa chúng ta cũng không có gì đáng nói, cô Tống, xin hỏi tại sao muốn tôi đi cứu một người không có liên hệ gì đến tôi?"
Vì giọng nói của Hứa Gia Mộc quá mức kiên quyết, khiến cho Tống Tương Tư thật sự có cảm giác Hứa Gia Mộc không giúp mình, cô gấp đến mứcnước mắt cũng rơi xuống, nắm tay Hứa Gia Mộc, ánh mắt hốt hoảng vòng vo, giống như là thật sự không tìm được lý dothuyết phục, cuối cùng lời nói có chút không có mạch lạc nói: "Anh có thể, có thể xem xét lại tôi từng theo anh 8 năm..."
"Tám năm?"
Buổi chiều là anh cùng cô nói về quá khứ, nhưng mà cô một chút cũng không nhớ chuyện cũ, bây giờ cô vì một người đàn ông, tới cùng anh nói chuyện cũ...
Hứa Gia Mộc lại nhẹ cười thành tiếng, nhưng đáy mắt lại tràn đầy lên một tầng bi thương, nhưng mà rất nhanh, mắt của anh lại biến thành người gây sự sắc bén, quay đầu, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư miệng nói từng chữ từng chữ: "Tám năm kia chẳng qua là một cuộc giao dịch, không phải sao? Hai bên đã thoả thuận xong tiền bạc, không liên quan đến nhau, cho nên cô Tống bây giờ tìm tôi muốn chi phí?"
Giọng nói Hứa Gia Mộc có chút vội, lúc nói tới đây, anh bất chợt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tay dùng sức nắm chặt quả đấm.
Qua hai giây, lần nữa mở mắt, nhìn đáy mắt Tống Tương Tư, là một mảnh lạnh như băng: "Huống chi, cô Tống, tôi muốn hỏi cô, đối với một người phụ nữ lòng dạ độc ác vì không tiếc rời khỏi tôi cũng lấy đi đứa bé của tôi, tại sao tôi phải giúp cô?"
Nói xong, Hứa Gia Mộc liền hung hăng rút ra tay của mình, giọng nói lạnh lùng cứng rắn nói: "Cô Tống, không tiễn."
Sau đó liền giẫm chận tại chỗ đi về phía thang lầu.
"Hứa Gia Mộc!" Tống Tương Tư chợt mở miệng kêu tên của anh, cô xoay người, nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Gia Mộc lên lầu: "Chỉ cần anh đồng ý đến bệnh viện cho máu tươi, anh muốn tôi làm gì đều đồng ý!"
Bước chân Hứa Gia Mộc liền dừng lại ở tại chỗ.
"Tôi không để cho anh miễn phí giúp tôi một tay, tôi với anh làm giao dịch, tôi đồng ý anh một chuyện, dù anh nói ra yêu cầu gì, tôi cũng sẽ gố gắng làm được, như vậy có thể không?"
11 năm trước, là bán mình vì cha.
11 năm sau, giao dịch vì chồng.
Tống Tương Tư thật sự đúng là một người trọng tình người, chỉ là chuyện của cô, cho tới bây giờ đều không phải là vì anh.
Hứa Gia Mộc không biết rốt cuộc lửa giận từ đâu đến, anh chợt xoay người, giẫm lên cầu thang quay lại.