Đối với bất kỳ ai trên thế giới này mà nói, hôn nhân chính là thứ đáng giá nhất.
Mà cô lại bằng lòng dùng hôn nhân để nói cho anh biết, cô thích anh.
Nếu, cô cũng bằng lòng giao cả đời này cho anh, như vậy, anh cũng sẽ bất chấp gian nguy một lần.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Lục Cẩn Niên hiện lên một tia vài phần đau thương.
Cuối cùng, anh vẫn bại bởi cô.
Lại lần nữa cô chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, mãi mãi anh không thể thay đổi được lại nhượng bộ ranh giới cuối cùng vì cô..
Nhưng mà trách được ai chứ?
Ai bảo cả đời của anh trừ cô ra cũng không thể yêu người khác.
Máy bay hạ cạnh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, là ba giờ chiều.
Mùa đông ở Bắc Kinh gió lớn, mặc dù mặt trời cực kỳ rực rỡ, nhưng vẫn lạnh lẽo như cũ khiến người ta run rẩy.
Lúc đầu Lục Cẩn Niên rời đi là ngồi xe taxi đến sân bay nên không có xe, hai người xếp hàng đợi một chiếc xe taxi.
Vừa lên xe, tài xế liền hỏi: "Hai vị đi đâu?"
Lục Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi nhàn nhạt mở miệng nói: "Cục dân chính."
"Được." Tài xế là người Bắc kinh, chất giọng Bắc Kinh, trả lời xong, liền khởi động xe.
Lái đi không bao xa, Kiều An Hảo ngồi bên cạnh Lục Cẩn Niên lại lên tiếng nói: "Tài xế đến tiểu khu."
"Ặc? Không phải là cục dân chính sao?" Tài xế nghi ngờ hỏi ngược một câu.
Sắc mặt Lục Cẩn Niên trong nháy mắt u ám.
Kiều An Hảo vội vàng giải thích: "Tôi không mang hộ khẩu."
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên thay đổi tốt hơn rất nhiều, không để ý đến Kiều An Hảo, chẳng qua là nói với tài xế: "Nghe cô ấy."
Chưa đến 15/1, người ở thành phố rất ít, đi một đường cũng không kẹt xe, chỉ nửa tiếng, đã tới nay tiểu khu.
Lục Cẩn Niên thanh toán tiền xe, hai người đi thang máy vào trong nhà trọ của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo mở cửa, ngay cả giầy cũng không đổi, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên tùy tiện ném vali vào bên cạnh tủ giày, quan sát chỗ ở của Kiều An Hảo, thấy trên bàn ăn không có dọn dẹp hộp thức ăn bên ngoài, trên ghế sa lon ném tạp chí và áo lót, không nhịn được cau mày, bản năng cất bước đi tới, giúp cô dọn dẹp lại, kết quả là thấy trên khay trà đặt một bao thuốc lá, phía dưới đè một tờ giấy.
Lục Cẩn Niên dùng lại nhìn, qua một lúc lâu, anh mới vươn tay, cầm lên hộp thuốc lá và tờ giấy kia.
Anh mở ra tờ giấy kia, chữ viết quen thuộc lời nói quen thuộc, nhanh chóng đập vào tầm mắt của anh.
Thì ra là, búp bê bằng sứ, đã bị cô làm vỡ.
Sau một lúc lâu, Lục Cẩn Niên lại mở ra bao thuốc lá, đếm, có mười tám điếu thuốc, quả nhiên là hộp thuốc anh đã từng để lại đoàn phim 《 thần kiếm 》.
Đó là trong 4 tháng anh rời đi, trừ mùa xuân ở nước ngoài, một lần duy nhất trở về nước.
Lúc ấy anh trở lại, là bởi vì ngày giỗ của mẹ, thật ra thì không muốn đi nhìn cô, nhưng sau đó vẫn đặt vé, đi Giang Tây.
Một đêm đó, bản thân anh lập tức rời đi, sau đó nghe tiếng kêu cứu mạng của cô truyền đến.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lục Cẩn Niên vội vàng đặt giấy và bao thuốc lá trở lại chỗ cũ, xoay người, liền thấy Kiều An Hảo cầm hộ khẩu, từ trong phòng ngủ chạy ra.