"Vậy bây giờ em bắt đầu. "
Lục Cẩn Niên lại "Ừ" một tiếng.
Kiều An Hảo giơ điện thoại di động, nhìn chằm chằm hình ảnh Lục Cẩn Niên trong cuộc gọi video, im lặng tầm mười giây, giống như trong đầu đang sắp xếp lời nói vậy, sau đó hắng giọng, mở miệng nói: "Trước kia, có một nam một nữ, quan hệ bọn họ rất gần gũi, sau đó bọn họ hẹn một ngày, nói rõ trong bữa cơm tối."
"Đó là một ngày lễ rất đặc biệt, cô gái rất vui vẻ, sáng sớm thức dậy, lục toàn bộ quần áo mặc thử."
Theo lời nói của Kiều An Hảo, cô cảm thấy thời gian trong nháy mắt quay lại vào đêm thất tịch lễ tình nhân năm ngoái.
"Dường như cô mặc thử tất cả quần áo trong phòng, rốt cuộc tìm được một bộ quần áo khá ưng ý, sau đó cô đến thẩm mỹ viện trong trung tâm thương mại, trang điểm thật xinh đẹp, khi đó, chẳng qua chỉ mới một giờ chiều cách thời gian bọn họ hẹn nhau đến 6 tiếng, cô gái vì giết thời gian, nên đi lòng vòng trong trung tâm, cuối cùng mới nghĩ ra, chạy đi chọn quà cho người đó. "
"Lúc cô gái đang xếp hành tính tiền, bất chợt xảy ra những chuyện khác, cô gái liền đi tìm người đó, lúc đó cô ấy lại vô tâm thốt ra một vài câu, khiến người đó rất tức giận, sau đó hai người xảy ra tranh cãi, cuối cùng người đó bỏ đi."
Giọng nói Kiều An Hảo rất dịu dàng, êm tai nghe cảm động.
Lục Cẩn Niên rất yên tĩnh, nghe cũng rất nghiêm túc, chẳng qua là anh đã dự đoán được chuyện Kiều An Hảo muốn nói là gì, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc, nhưng lại không có lên tiếng cắt đứt cô.
"Thật ra thì lúc ấy cô gái có nói xin lỗi, chỉ là người đó rất tức giận, cô gái cảm giác mình không có cố ý, đáy lòng cũng có chút ủy khuất, sau đó hai người cứ như vậy không ai để ý ai."
"Bởi vì nguyên nhân là từ nhỏ đến lớn cô gái đó có một người dì đối xử rất tốt."
Theo lời của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên từ từ bị kéo nhớ lại về năm đó, anh đang yên tĩnh nghe cô nói, bỗng dưng lên tiếng nói: "Thật ra thì người kia, không phải cáu kỉnh, chỉ là có chút để ý cô gái so sánh anh với người khác, anh ta đến phòng tập thể thao, chạy suốt hai giờ, cuối cùng ý thức được mình chưa đủ kiên nhẫn, gửi một tin nhắn xin lỗi cho cô gái."
Kiều An Hảo hít sâu một hơi: "Nhưng mà, người kia không biết... Cô gái đến nhà bạn, nghe bọn họ nói gì đó, trong lòng cảm thấy không ổn, sau
đó đi đến phòng vệ sinh, thấy mình ăn mặc xinh đẹp, có chút không nỡ để lỡ hẹn bữa cơm tối của bọn họ, vì vậy muốn gửi cho người đó 1 tin nhắn.”
"Cô gái không phải là chỉ đơn thuần suy nghĩ như vậy là xong, cô thật sự gửi tin nhắn cho người kia" ?
Lục Cẩn Niên không nói tiếng nào, chẳng qua là không chớp mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo trên màn ảnh.
"Cô gái suy nghĩ thời gian rất lâu, mới sắp xếp lời mình sẽ nói."
Giọng nói Kiều An Hảo giọng nói rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng không biết tại sao, lại làm cho Lục Cẩn Niên cảm thấy mùi bi thương.
"Nội dung tin nhắn của cô gái là, buổi chiều là em quá kích động, thật xin lỗi, anh nói tối nay chúng ta đi ăn cơm, đến lúc đó có thể nói rõ ràng không? Bây giờ em về nhà chờ anh..."
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên trở nên có chút đờ đẫn, Kiều An Hảo nhìn qua điện thoại không thấy được ngón tay của anh đã bắt đầu run rẩy.