Mục lục
Hôn trộm 55 lần full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, không phải chỉ là nhẫn kết hôn sao?

Cùng lắm thì, là ai quy định kết hôn phải có nhẫn!

Cô và Lục Cẩn Niên là trường hợp đặc biệt!

Vậy mà, dù cô đã suy nghĩ nhiều cách tự an ủi, trong lòng cô rõ ràng, cô vẫn cảm thấy đau khổ.

Nhưng mà, lúc này cô lại bị một câu nói của anh, khiến tâm tình trở nên ấm áp.

- Lục Cẩn Niên, có phải buổi chiều em hơi quá đáng không?

- Anh không ngại em quá đáng.

Câu nói chứa đựng ý tứ đẹp đẽ.

-

Ăn xong cơm tối, lúc Lục Cẩn Niên kêu phục vụ tính tiền, bất chợt giống như nhớ ra điều gì, nhìn Kiều An Hảo vươn tay: "Điện thoại di động. "

Đầu tiên Kiều An Hảo không hiểu nhìn anh chớp mắt, sau đó mới chậm chạp nhận ra, vội vội vàng vàng lấy điện thoại trong túi xách, đưa cho Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên nhận lấy, ngón tay lướt phía trên màn hình mấy cái, sau đó liền đưa điện thoại di động trả lại cho Kiều An Hảo: "Sau này có chuyện, gọi số điện thoại này."

Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, nhận lấy điện thoại di động, thấy là đầu số bên Mỹ, khẽ nhăn trán, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh về nước còn không đổi đầu số sao?"

Lục Cẩn Niên nhận lấy một hóa đơn tính tiền phục vụ đưa, cầm bút, vừa ký tên, vừa trả lời: "Lần sau anh đi làm số khác đến lúc đó sẽ nói em biết."

"Tại sao muốn làm số khác?" Kiều An Hảo nghi ngờ hỏi ngược một câu: "Số điện thoại trước đây dùng không được sao? Đi mở sim là được mà?"

Số điện thoại trước kia... Lục Cẩn Niên nghe mấy chữ này, rõ ràng động tác ký tên dừng lại một chút, vẻ mặt của anh trở nên có chút lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt, liền lấy lại tinh thần, tiếp tục ký tên, chẳng qua là bút tích không còn lưu loát như lúc nãy.

Ký tên xong, anh trả bút lại cho người phụ vụ, sau đó cầm áo khoác treo bên cạnh, giọng nói rất nhạt nói một câu: "Đi thôi." Liền dẫn đầu xoay người, đi ra khỏi bao sương.

Sao Lục Cẩn Niên bỗng nhiên mất hứng vậy? Cô cũng không nói gì sai mà...

Kiều An Hảo ngồi một mình ở chỗ ngồi, qua hồi lâu ngẩn người mới cầm túi đi ra khỏi bao sương.

Đi ra phòng ăn, Lục Cẩn Niên đã lái xe ở cửa chờ, trên mặt anh thoạt nhìn rất bình thường, giống như lúc ăn cơm, thậm chí lúc cô lên xe, tự thắt dây an toàn cho cô, giống như chuyện không vui trong bao sương kia chớp mắt đã biến mất.

Trở lại Cẩm Tú viên, thời gian đã không còn sớm, Kiều An Hảo trước tắm tắm, sau đó mở nước tắm, ra ngoài gọi Lục Cẩn Niên.

Nằm ở trên giường, Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo, cũng không có hành động gì.

Kiều An Hảo cố ý ở trong ngực anh cọ tới cọ lui, cuối cùng anh cũng chỉ hôn môi của cô, sau đó liền ôm chặt cô không để cho cô động đậy.

Không biết rốt cuộc qua bao lâu, ngoài cửa sổ bóng đêm đã rất sâu, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, lúc Kiều An Hảo nhắm mắt lại sắp ngủ, cảm giác được Lục Cẩn Niên ôm mình rón rén buông cô ra.

Nháy mắt, không còn vẻ buồn ngủ trong mắt, vẫn như cũ nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say, không động.

Cô rõ ràng nghe thấy động tác Lục Cẩn Niên đi xuống giường rất nhẹ, sau đó đi vào phòng thay quần áo, tiếng mặc quần áo truyền đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK