Trợ lý: “......”
Triệu Manh: “Hai người có ý tứ gì, là khinh bỉ ý tưởng của tôi sao? Nói hai người ngốc, hai người thật đúng là ngốc! Hai người ngẫm lại xem, nếu thật là bởi vì Kiều Kiều lỡ hẹn không đi tham gia lễ tình nhân, vậy sau này anh ta làm gì còn muốn chờ Kiều Kiều ở Kiều gia?”
Triệu Manh: “Lúc trước Lục ảnh đế đợi Kiều Kiều nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng buông tay, sau đó không nói một tiếng rời đi, khẳng định anh ta đã chờ đến tuyệt vọng, đối với anh ta mà nói, nghĩ đến Kiều Kiều là ngược đãi mình, cho nên hiện tại anh ta để ý cũng là Kiều Kiều thích hay không thích mình, căn bản không phải lí do lúc trước Kiều Kiều không quan tâm anh ta!”
Trợ lý: “Có vẻ rất có đạo lý!”
Triệu Manh: “Có vẻ em gái nhà anh, vốn chính là đạo lý!”
Triệu Manh lại hỏi: “Kiều Kiều, mình hỏi cậu, lần này cậu gặp Lục ảnh đế, mục đích cuối cùng có phải là để ở cùng một chỗ với anh ta hay không?”
Kiều An Hảo: “Đúng vậy.”
Triệu Manh: “Vậy đúng rồi! Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa giải, tuy rằng hai người không phải vợ chồng, nhưng thân thiết với nhau, cho nên đạo lý này cũng áp dụng được. Nghe hai người miêu tả, hiện tại khẳng định lòng Lục ảnh đế như núi lửa, một lòng không hề muốn xuất hiện trước mặt Kiều Kiều, cho nên dù Kiều Kiều nói, mình thích anh ta, cũng chưa chắc anh ta sẽ tin, cho nên nói nhiều như vậy rất vô nghĩa, biện pháp thô bạo mà đơn giản là ngủ với anh ta, ngủ rồi, đến lúc đó nhất định anh ta sẽ loạn lên, tôi cũng không tin Lục ảnh đế còn có thái độ cứng rắn giống như vậy!”
Triệu Manh đánh ra chiếm gần hết khung chat, sau khi đánh xong, dường như cảm thấy chưa đủ, lại nói với Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, nhớ kỹ ngủ với anh ta phải làm nhiều lần, lỡ đâu anh ta quá yếu, cậu còn có khả năng mang thai, ha ha...... Đến lúc đó chúng ta lấy đứa nhỏ uy hiếp anh ta!”
Bị Triệu Manh nói như vậy, trợ lý cũng diễn sâu: “Cô Kiều, đến lúc đó có con, nhớ cho tôi làm cha đỡ đầu, tôi muốn khoe với Lục Cẩn Niên, làm cho anh ta chỉ có thể nhìn không thể sờ.”
Triệu Manh và trợ lý hai người mà bắt đầu nhất ngôn nhất ngữ ảo tưởng Kiều An Hảo có con, giúp đỡ cô trở mặt Lục Cẩn Niên như thế nào.
Kiều An Hảo nghe nội dung đoạn đối thoại của hai người, có chút không biết nói gì, hỏi một vấn đề trọng điểm: “Vấn đề là, anh ấy cũng không để ý tôi, làm thế nào tôi mới ngủ được với anh ấy?”
Kiều An Hảo còn chưa kịp thấy tin nhắn của Triệu Manh và trợ lý, cửa phòng đóng chặt trước mặt chợt mở ra.
Cô nhìn Lục Cẩn Niên quần áo chỉnh tề kéo vali, từ bên trong đi ra.
Kiều An Hảo kinh ngạc một giây, mới kích động đứng thẳng: “Lục Cẩn Niên, anh muốn đi đâu?”
Dường như Lục Cẩn Niên không để ý đến sự tồn tại của cô, trực tiếp kéo vali, bước nhanh về phía thang máy.
Kiều An Hảo vội vàng đuổi theo, lại không đuổi kịp Lục Cẩn Niên, đợi đến khi cô bước vào thang máy, Lục Cẩn Niên đã muốn đi xuống lầu.
Kiều An Hảo vội vàng ấn vào thang máy, sau đó lấy di động ra, tiếp tục phát ra tin nhắn cho Triệu Manh và trợ lý: “Làm sao bây giờ? Lục Cẩn Niên kéo vali, đi mất?”
Trợ lý đi theo Lục Cẩn Niên xử lý qua nhiều chuyện buôn bán sóng to gió lớn, vào giờ phút này biểu hiện ra thái độ bình tĩnh, tuyệt đối không kích động phát ra tin nhắn: “Cô Kiều, cô đừng vội, trước tiên để tôi thăm dò chuyến bay của anh Lục.”