Lục Cẩn Niên vòng qua vách tưởng toilet, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo đang ngồi trên sô pha một cái, anh mạnh dựng lại bước chân, tầm mắt nhìn xung quanh đánh giá phòng ngủ một phen.
Trên người Kiều An Hảo đắp một tấm thảm trắng, im lặng ngủ say.
Toàn bộ phòng ngủ đều giống như mọi ngày, không có gì khách biệt, không khí yên tĩnh nhàn hạ.
Lục Cẩn Niên mang theo tâm trí, chậm rãi ngồi xuống chỗ cũ, anh thở dài một hơi, bước chân rất chậm và nhẹ, đi đến trước sô pha, vươn tay cầm chiếc điều khiển từ xa trong tay Kiều An Hảo, tắt đi TV, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ngủ say trong chốc lát, vươn tay, vuốt ve tóc dài che mất khuôn mặt một chút, đầu ngón tay đụng tới hai gò má mềm mại của cô, cảm giác mềm mại tinh tế,vô cùng chân thật, Lục Cẩn Niên trong lòng hoảng loạn cả đêm lúc này mới bỉnh ổn lại.
Thì ra hết thảy là do tâm tình của anh không yên, nên mới bị luống cuống, cõ lẹ là do gần đây cô và anh thực xa cách, có lẽ do Hứa Gia Mộc có thể tỉnh lại, tâm tình của anh trở nên phức tạp, cho nên đêm nay mới có cảm giác như thế.
Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, mới phát giác có một tầng mồ hôi lạnh ở sau lưng từ lúc nào không biết, đáy lòng cảm thấy may mắn giống như sống sót sau tai nạn, anh nhịn không được cảm thấy dở khóc dở cười, đáy mắt nhìn Kiều An Hảo, lộ ra một tia thâm tình.
Cõ lẽ, trên này, cũng chỉ có một mình cô, có thể khiến anh hoảng hốt lo sợ, ngạc nhiên, không hiểu ra sao cả.
Đầu ngón tay Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng cọ cọ hai gò má của Kiều An Hảo, cúi đầu, hôn lên trán cô, sau đó ôm lấy cô từ trên sô pha, thật cẩn thận đặt lên trên giường lớn mềm mại, cầm chăn, tinh tế đắp cho cô thật tốt.
Toàn thân đều là mồ hôi, Lục Cẩn Niên có chút không thoải mái, cởi sao khoác ra, tùy tiện ném lên sô pha, vừa tháo cà vạt, vừa đi về phía toilet, đi được hai bước, thì Lục Cẩn Niên đột nhiên dừng lại bước chân, anh nhíu mi, quay đầu lại, nhìn về phía sô pha, nhìn tấm thảm trắng trên sô pha mà Kiều An Hảo vừa đắp, có một mảnh máu đỏ tươi.
Lục Cẩn Niên hung hắng nhíu chặt mi, lùi về phía sau hai bước, đứng trước sô pha, cầm lên tấm thảm, kia rõ ràng là vết máu, còn mang theo môt chút ấm áp dính ẩm ướt, rõ ràng là vừa mới lưu lại.
Mà tấm thảm này Kiều An Hảo vừa đắp…
Trong lòng Lục Cẩn Niên thật vất vả mới bình tĩnh lại được, nháy mắt lại nổi lên cuồng phong bão táp, sóng lớn nhấp nhô, anh kéo cà vạt qua loa, vứt lên sàn nhà, chạy vọt tới bên giường, xốc lên chăn, kiểm tra thân thể Kiều An Hảo, kết quả khi lật thân mình của cô, phát hiện trên đệm, cũng có một mảnh nhỏ vết máu, trên người Kiều An Hảo mặc một chiếc váy màu trắng nei, cũng có một đoàn hồng.
Mẹ của Lục Cẩn Niên qua đời sớm, lại là một người đàn ông, tiếp xúc ít với phụ nữ, trong nhất thời quên mất chuyện kinh nguyệt của phụ nữ, nhìn thấy máu, liền hết sức căng thẳng, theo bản năng vươn tay, vỗ vỗ gò má của Kiều An Hảo: “Kiều Kiều? Kiều Kiều?”
Nhưng mà Kiều An Hảo vẫn nhắm mắt, một chút phản ứng cũng không có.
“Kiều Kiều?” Lục Cẩn Niên hô lên một tiếng, lay động hai bả vai Kiều An Hảo, sau đó liền nhìn về phía dưới lầu lớn tiếng hô: “Má Trần! Má Trần!”