Túi của cô không có khóa kéo, bị Lục Cẩn Niên trực tiếp ném như vậy, đồ vật bên trong bị văng ra đầy đất.
Kiều An Hảo ở bên ngoài biệt thự kinh ngạc sửng sốt một hồi, sau đó mới ngồi xổm người xuống, nhặt đồ đạc của mình lên, cất vào trong túi.
Kiều An Hảo thu dọn xong tất cả mọi thứ, lại nhìn cánh cổng đóng chặt trước mặt một cái, mím chặt môi, sau đó liền lặng lẽ xoay người, cất bước rời đi.
-
Lục Cẩn Niên trở lại phòng ngủ, khi định lấy thuốc lá trong ngăn kéo tủ đầu giường, lại phát hiện trên mặt bàn tủ đầu giường có đặt một hộp thuốc. Kiều An Hảo mua thuốc hạ sốt. Ánh mắt Lục Cẩn Niên hơi chìm xuống, trực tiếp cầm lên ném vào thùng rác, rồi rút một điếu thuốc, châm lửa, đi tới trước cửa sổ, ra sức hút hai ngụm. Mùi thuốc lá cuộn vào bụng trung, làm cho cả người anh bình ổn xuống một chút.
⇒ Các bạn trẻ đừng bắt chước a Niên. Thuốc lá có hại cho sức khỏe bản thân và cũng gây ảnh hưởng đến người xung quanh!
Khi Lục Cẩn Niên hút đến một nửa, xuyên qua cửa sổ thấy Kiều An Hảo mang theo túi. Nhìn đến bóng dáng rời đi, ngón tay anh hơi run lên, sau đó đưa điếu thuốc đến bên miệng, hung hăng hút một hơi, ngậm trong miệng hồi lâu, mới chậm rãi phun ra, khói lượn lờ xa cách. Anh thấy rõ ràng Kiều An Hảo mở cửa xe, ngồi xuống, sau đó qua không quá nửa phút, khởi động xe rời đi.
Lục Cẩn Niên đợi cho đến khi xe không còn thấy bóng dáng, mới giơ tay lên tiếp tục hút thuốc, sau đó dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn ở ban công, tiếp tục đứng ở ban công thượng một lúc, rồi xoay người trở về phòng ngủ, sau đó nhấc điện thoại di động của mình gọi đi một cú điện thoại : "Hãy để trống vai nữ số hai của bộ Khuynh Thành Thời Gian, tôi muốn sắp xếp cho người khác."
"Ngoài ra, đem tất cả các thông cáo về phim sắp tới của tôi đều hoãn lại, tôi sẽ diễn vai nam số hai của Khuynh Thành Thời Gian."
"Không có gì không ổn, nhiều năm diễn vai nam chính như vậy, thỉnh thoảng diễn nam hai một lần cũng tốt, hơn nữa tôi vốn cũng không muốn diễn nữa."
"Được rồi, cậu không cần nói nữa, cứ theo lời tôi nói mà làm."
Lục Cẩn Niên nói xong câu đó, không cho người đầu dây bên kia cơ hội, liền trực tiếp cúp máy.
Lục Cẩn Niên sau khi sốt, thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, anh tiện tay vứt điện thoại lên trên giường, sau đó cũng có chút mệt ngồi ở bên giường, ánh mắt không biết làm sao lại nhìn về phía bên thùng rác.
Anh nhìn hồi lâu, sau đó lắc lắc đầu đứng lên, đi tới trước thùng rác, nhặt lên hộp thuốc hạ sốt bên trong.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm hộp thuốc, đáy mắt có một tia ảm đạm, chợt lóe lên.