"Công ty kia làm sao bây giờ?"
"Không phải công ty đó vẫn làm rất tốt?"
Lục Cẩn Niên hỏi ngược lại, khiến cho trợ lý không biết nói gì, dừng một lát, trợ lý nghĩ đến Kiều An Hảo gọi điện thoại cho mình, lặp đi lặp lại nội dung dặn mình, vì vậy liền hỏi: "Lục tổng, khi nào thì anh chuẩn bị đi?”
Lục Cẩn Niên chần chờ một chút, mới trả lời: "Còn chưa rõ. "
"Lục tổng, việc anh dặn tôi làm vì cô Kiều, tôi cũng làm được..."
Lục Cẩn Niên nghe thấy hai chữ “cô Kiều”, không nói gì, tay nắm ly rượu tăng thêm sức lực.
Trợ lý nghĩ đến Lục Cẩn Niên dặn dò mình không cần nói cho Kiều An Hảo chuyện này, nhưng anh lại vi phạm toàn bộ, vì vậy cũng có chút chột dạ trực tiếp tránh đi đề tài này, hỏi tiếp: "Lục tổng, ban đầu vì cô Kiều nên anh mới không nói tiếng nào rời đi sao?"
Trong nháy mắt vẻ mặt Lục Cẩn Niên trở nên có chút cứng ngắc, anh mím chặt môi, đáy mắt có tâm tình hoang mang gì đó, một lát sau, rồi uống ly rượu, sau đó gương mặt khôi phục vẻ nhàn nhạt và bình tĩnh, mở miệng nói: "Chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại."
"Nhưng cô Kiều tìm..."
Trợ lý muốn nói "Cô Kiều tìm anh cũng gần bốn tháng", nhưng mà anh chỉ vừa nói “cô Kiều”, ngay cả chữ tìm tiếp theo chưa kịp nói ra, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên hung hăng đặt ly rượu trên bàn, giọng nói lạnh lùng: "Về chuyện của cô ấy, tôi đã nói, không muốn nghe nữa!"
Trong nháy mắt trợ lý dừng lại lời nói.
Trong bao sương yên lặng một hồi.
Sau đó, trợ lý mở miệng hỏi thăm Lục Cẩn Niên, anh chưa kịp mở miệng nói câu nào, chẳng qua là gương mặt u ám, vẫn không ngừng hút thuốc.
Hút xong, cũng không biết anh nhớ ra chuyện gì, lại đột nhiên dụi đầu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, đứng lên: "Thời gian không còn sớm, tôi về khách sạn trước."
Trợ lý nghe được câu này, người liền trở nên có chút sốt ruột.
Lúc ban đầu anh nói cho cô Kiều biết chuyện, chẳng qua là vì bất bình thay Lục tổng, sau đó anh mới biết, thì ra là cô Kiều cũng yêu Lục tổng, trong 4 tháng này, mỗi ngày sẽ gọi anh một cú điện thoại hỏi thăm Lục tổng có liên lạc với anh không, khiến cho anh cũng cảm thấy tội lỗi.
Tối nay anh được cô Kiều gọi một cú, chính là vì giúp cô hóa giải quan hệ với Lục tổng, nhưng mà ai ngờ, chẳng qua anh mới vừa nói ra chữ “cô Kiều”, Lục tổng lại đột nhiên trở mặt, dọa cho anh sợ không dám nói tiếp.
Sau khi hỏi Lục tổng bốn tháng này rời đi ở chỗ này, sau này còn có thể trở về Bắc Kinh không, kết quả ai ngờ hỏi hồi lâu, cũng không hỏi ra kết quả, ngược lại Lục tổng nói muốn đi?
Dù thế nào đi nữa, cũng phải giúp cô Kiều hỏi ra manh mối…
Nghĩ tới đây, trợ lý liền vội vàng mở miệng hỏi: "Lục tổng, anh ở khách sạn nào?"
Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, nhìn về trợ lý: "Có chuyện gì không?"
Trợ lý bị ánh mắt của Lục Cẩn Niên có chút chột dạ, chỉ cảm thấy giống như bị Lục Cẩn Niên nhìn ra tâm tư của mình, vì vậy vội vàng nói: "Tôi chỉ muốn đưa Lục tổng về, hơn nữa tôi cũng không lái xe."
Lục Cẩn Niên nghe xong lời của trợ lý, theo dõi anh hai giây, đang lúc trợ lý nghĩ thầm mình xong đời rồi, Lục Cẩn Niên đột nhiên lên tiếng nói: "Khách sạn bốn mùa."