Hứa Gia Mộc cũng xuống xe, đi qua, ôm lấy tiểu Bánh Ngọt: “Nhớ chú không?”
“Nhớ.” Tiểu Bánh Ngọt đáp lại, sau đó cầm một chiếc kẹo mà nhà trẻ phát đưa cho Hứa Gia Mộc: “Cho chú này.”
Kẹo đã bị lột giấy, tiểu bánh ngọt không biết đã cầm lấy bao lâu, trên mặt còn dính ít bụi.
Lúc cậu bé đưa cho Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc lại không có chút ghét bỏ do dự nào, trực tiếp mở miệng ngậm lấy.
“Anh Gia Mộc, kẹo bẩn, tiểu Bánh Ngọt chơi lâu rồi.” Kiều An Hảo không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Không sao, không chết được.” Hứa Gia Mộc không để ý đáp lại một câu, sau đó liền đùa với Tiểu Bánh Ngọt.
Lục Cẩn Niên không xuống xe, qua cửa kính xe, nhìn Hứa Gia Mộc, mở miệng nói: “Gia Mộc, thứ tư tuần sau Hoàn Ảnh truyền thông có dạ tiệc, cậu đến một chuyến đi.”
“Có anh là được rồi, em đến làm gì?” Hứa Gia Mộc dồn toàn bộ lực chú ý lên người Tiểu Bánh Ngọt.
“Dạ tiệc làm rất lớn, rất nhiều thiên kim tiểu thư sẽ đến, nhỡ đâu có người thích hợp.” Kiều An Hảo bổ sung.
“A...” Hứa Gia Mộc nhẹ cười một cái: “Anh cũng không đi xem mắt, phí tâm tư của hai người rồi.”
“Anh mà tìm được người nào đó, chắc chắn em với anh của anh sẽ không phí tâm tư rồi” Kiều An Hảo vươn tay, ôm lấy Tiểu Bánh Ngọt trong lòng: “Anh đã 31 tuổi, lại vẫn một mình, cũng rất kỳ cục, lại nói, nếu anh đã có người trong lòng, trực tiếp cưới là được, chẳng lẽ anh trai anh còn muốn vì Hứa thị mà để anh kết hôn sao?”
Người trong lòng... Hứa Gia Mộc ảm đạm, sau đó tiếp tục nở nụ cười, bỏ lại một câu “Đến lúc đó nói sau”, mở cửa xe ngồi xuống, hạ cửa kính xe cuống, nói một câu tạm biệt với Tiểu Bánh Ngọt, liền xoay tay lái, đi về biệt thự của mình.
Hứa Gia Mộc thay giày, trực tiếp đi lên tầng hai, nằm trên giường chưa được hai phút đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Hứa Gia Mộc tưởng rằng là Kiều An Hảo chạy đến dặn dò mình phải tham gia buổi dạ tiệc kia, cho nên không coi là quan trọng, trực tiếp cầm chăn che lên đầu, tiếp tục nhắm hai mắt lại, kết quả chuông cửa dưới lầu không ngừng vang lên, anh không nhịn được thấy tức giận, liền xoay người xuống giường, đi xuống lầu.
“Kiều An Hảo, em có yên hay không?” Hứa Gia Mộc vừa hỏi, vừa mở cửa, lại thấy người đứng bên ngoài là Tống Tương Tư, vẻ mặt của anh liền ngưng lại, dừng một lát, mới mở miệng, âm thanh cực kỳ nhạt: “Em tới đây làm gì?”
Sắc mặt Tống Tương Tư trắng xanh, trong mắt mang theo kích động, như là sợ hãi gì đó, cô giống như nghe không hiểu lời nói của anh, vươn tay tóm lấy tay anh: “Anh Hứa, có thể giúp tôi được không?”
Trong trí nhớ của Hứa Gia Mộc, đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy Tống Tương Tư hoảng hốt như thế, lông mày của anh nhẹ nhàng nhíu lại, một giây sau lại mở miệng : “Vào trong rồi nói.”, sau đó xoay người, đi vào trong.
Tống Tương Tư không hề do dự đi theo vào.
Hứa Gia Mộc rót một chén nước, đi đến trước mặt Tống Tương Tư, đưa cho cô, sau đó chỉ vào sofa, ý bảo cô ngồi xuống: “Em muốn tôi giúp cái gì?”
“Tôi muốn máu của anh.” Tống Tương Tư thốt ra.