Vốn là hôm nay cô xuất viện, hai bác hi vọng cô có thể ở lại Kiều gia, Trình Dạng nói muốn mang cô đến nơi này, lúc ấy còn tưởng là do lâu rồi hai người chưa thân mật, không nghĩ đến anh muốn cho cô một sự bất ngờ.
Đom đóm... đó là giấc mơ lúc nhỏ của cô, từ trên sách và phim hoạt hình mà cô biết được, loài côn trùng có khả năng tự phát sáng, lúc đó cô rất muốn được ngắm nhìn nhưng trong thành Bắc Kinh thì khó mà tìm được, sau đó đom đóm trở thành tiếc nuối trong lòng cô.
Lúc cô và TRình Dạng hẹn hò, còn nói đến mấy chuyện hồi nhỏ này với anh, thế nhưng đều coi như là nói chuyện phiếm.
Cô lại không nghĩ ràng, những tiếc nuối ấy, có một ngày, anh lại bù đắp cho cô.
Kiều An Hạ nhìn những con đom đóm không ngừng bay lượn xung quanh mình và Trình Dạng, trong mắt tràn ra nụ cười, theo bản năng quay đầu, nhìn về hướng Trình Dạng.
Trình Dạng nhìn mắt cô, ảnh người có rất nhiều ánh sáng của đom đóm, anh ôn hòa cười với cô, sau đó không hề báo trước quỳ gối trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một hộp gấm màu đỏ, mở ra, giơ lên trước mặt Kiều An Hạ: “Hạ Hạ, em có đồng ý gả cho anh không?”
Kiều An Hạ cúi đầu, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương bên trong hộp gấm, cô há to mồm, theo bản năng muốn thốt ra nói “Em đồng ý”, nhưng là sau đó trong đầu lại hiện lên ý nghĩ cả đời này cô cũng không thể mang thai nữa, ba chữ đó lại như rót vào nhựa cao su, dính lại trong cổ họng cô, như thế nào cũng không nói ra được.
Trình Dạng vững vàng quỳ một gối lên trước mặt Kiều An Hạ, hai ý nghĩ trong đầu cô đang kịch liệt đánh nhau.
Một cái là không muốn làm chậm trễ cuộc đời anh, một cái là gật đầu đáp ứng anh.
Đấu tranh rất lâu, Kiều An Hạ bỗng dưng lùi về sau một bước, hướng về phía Trình Dạng nhẹ nhàng lắc đầu: “Trình Dạng, em không thể gả cho anh rồi.”
Lông mày của Trình Dạng hơi nhíu lại, nhìn ánh mắt của Kiều An Hạ, có chút kinh ngạc.
Trong mắt cô chứa đầy nước mắt, cánh môi run run lợi hại, còn chưa nói, nước mắt đã lốp bốp rơi xuống: “Trình Dạng, anh biết rõ em không thể mang thai, vì sao còn muốn cưới em?”
Gần đây, cô vẫn để bản thân trở nên đần độn, làm như không biết chuyện gì, cô cho rằng như thế, có thể thoải mái ở bên cạnh anh, nhưng đợi đến lúc đêm khuya, cô không ngủ được, mở to mắt, nhìn thấy Trình Dạng ngủ trên sofa, trong lòng đặc biệt khổ sở và áy náy.
“Anh có biết hay không, hiện giờ em chỉ là một người bỏ đi, cả đời em đều không thể cho anh một gia đình hoàn chỉnh!”
“Em thật sự rất muốn cùng với anh cả đời, nhưng là em không thể ích kỷ như vậy làm liên lụy đến anh, đối với anh mà nói, không công bằng...” rốt cuộc Kiều An Hạ không nhịn được mà khóc thành tiếng: “Cho nên, Trình Dạng, không cần cưới em, có được không... không cần phải cưới em...”